“Giỏi lắm Lâm Thanh Vy, giờ còn dám lừa cả mẹ à?” Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Lâm Thanh Vy chớp chớp mắt, biết cô đã nghe lén được cuộc nói chuyện của họ, vì thế vội đầu hàng nịnh nọt.
“Mẹ, con sai rồi, mẹ biết đấy, mỗi khi con nhìn thấy trai đẹp là lại ăn nói linh tinh.”
“Ăn nói linh tinh rồi bán đứng mẹ con luôn đúng không, mẹ dạy con thế sao?” Đỗ Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy tức giận!
“Ôi ôi ôi, mẹ, con thật sự sai rồi mà.” Lâm Thanh Vy nghẹn ngào nói.
Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt vẫn phải mềm lòng, thả cô bé xuống, đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà thầy Lâm đó không nhìn thấy cô, nếu như nhìn thấy cô thì cô chết chắc mất.
“Con đấy, đúng là làm mẹ tức chết!”
Lâm Thanh Vy thấy cánh tay cô buông lỏng ra, lập tức nở nụ cười, khuôn mặt vừa rồi còn tỏ ra đáng thương, thoáng một cái đã biến mất không còn chút nào.
“Con biết là mẹ thương con nhất mà!” Lâm Thanh Vy mỉm cười ngọt ngào.
Đỗ Minh Nguyệt đỡ lấy trán mình, vẻ mặt chán nản.
Thôi bỏ đi, lần sau thấy thầy Lâm đó, vẫn là đi đường vòng thì tốt hơn.
“Mẹ, mẹ vẫn muốn đi chào hỏi thầy Lâm với con chứ?” Lâm Thanh Vy quay đầu hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt cắn chặt răng: “Con muốn mẹ đánh cho một trận không!”
Lâm Thanh Vy lè lưỡi, vẻ mặt tiếc nuối nhìn xa xăm: “Ôi, thật là đáng tiếc, không thể gặp trai đẹp nữa rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt tức muốn nhồi máu, vội vàng bước chân rời đi, đứa con chính mình sinh ra, không muốn nuôi cũng phải nuôi cho tốt mới được!
Thấy mẹ mình rời đi, Lâm Thanh Vy lập tức đi theo: “Mẹ ơi đợi con với!
Tại quán cà phê, bên cạnh tiếng chuông lanh lảnh, Đỗ Thùy Linh đeo kính râm, liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi tới một phía.
Bà Viên vẫn đang chờ cô ta, còn gọi cho cô ta một ly cà phê.
Thấy Đỗ Thùy Linh tới, Bà Viên ngay lập tức nở một nụ cười hiền từ.
Đỗ Thùy Linh bỏ kính xuống, dáng vẻ vô cùng lễ phép.
Xin lỗi bác gái, cháu tới muộn rồi.
Bà Viên không hề có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn vô cùng dịu dàng cầm tay cô ta nói: “Ôi, sao bác có thể trách cháu được chứ!”
Đỗ Thùy Linh nở nụ cười, sau đó ngồi xuống!
“Bác gọi cho cháu một ly cà phê rồi, uống được chứ?”
Đỗ Thùy Linh gật đầu: “Đương nhiên là uống được rồi, cháu thích nhất là cà phê đấy!”
“Ha ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Thoạt nhìn qua có vẻ rất hòa thuận, nhưng Đỗ Thùy Linh biết, bà Viên tìm cô không phải là để tán gẫu.
Quả nhiên, không lâu sau, bà Viên bèn nói với vẻ khó xử: “Thùy Linh à, cháu là con dâu mà bác mong muốn, đương nhiên là bác sẽ đứng về phía cháu, thế nhưng con trai bác, tấm lòng quá lương thiện, luôn bị mấy kẻ xấu dụ dỗ…”
Nói rồi, vẻ mặt bà ấy lại có chút thương tâm: “Hơn nữa, gần đây tập đoàn của ba nó có chút chuyện, vì chuyện của công ty mà xảy ra hiềm khích, cháu thân là vợ của nó, phải khuyên bảo nó cho tốt mới đúng!”
Đỗ Thùy Linh nghe được lời này không khỏi cười lạnh trong lòng, tên Viên Quân Minh kia mà lòng dạ lương thiên? Có mà anh ta còn cầu không được phụ nữ nhào vào lòng anh ta ấy.
Đúng là không thể ngờ anh ta lại vô dụng như vậy.
Tuy nghĩ như vậy nhưng trước mặt bà Viên, cô ta cũng không tiện nói những lời này, chỉ có thể làm ra vẻ tán thành nói: “Bác gái, bác nói rất đúng.”
Bà Viên thấy bộ dạng của cô ta, ngược lại còn cho rằng cô ta thật sự nghĩ như vậy: “Thùy Linh, bác gái tìm cháu không phải vì chuyện gì khác mà chính vì muốn cháu giúp bác khuyên bảo con trai bác, hơn nữa đám oanh oanh yến yến bên người nó cũng phải dẹp hết đi.”
Nếu như Đỗ Thùy Linh còn không hiểu ý của bà Viên thì chính là kẻ ngốc.
Không thể không nói, thủ đoạn của bà Viên đúng là rất cao siêu, thẳng thừng mượn dao giết người, vừa không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người họ, vừa đẩy vai người xấu sang cho Đỗ Thùy Linh gánh vác!
Trong lòng Đỗ Thùy Linh tuy rằng hiểu rõ, nhưng lại không thể