Lâm Hoàng Phong chọc chọc gương mặt cô, cảm giác như bóng bay, cảm thấy vô cùng thú vị.
Anh ghé sát vào cô nói: “Vậy Minh Nguyệt thấy anh đẹp trai, tuấn tú không?”
Anh dựa vào cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh.
Mà trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lại nghĩ, trời ạ, sao da anh có thể đẹp như thế, lông mi thật là dai! Thật là khiến người ta ghen tỵ không chịu nổi.
Lâm Hoàng Phong thấy dáng vẻ này của cô, biết ngay cô lại thả hồn đi đâu rồi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên lại cảm thấy có chút thất bại.
Anh cảm thấy đúng là không nên hỏi cô vấn đề này, cô vợ anh quá ngốc nghếch và đáng yêu.
Cứ như vậy đi dạo một vòng, mua cũng khá nhiều đồ, trời tối dần, tuyết cũng sắp ngừng rơi, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng lên nhìn giống như một bầu trời đầy sao.
Lâm Hoàng Phong nhìn đồng hồ trên tay, sau đó dịu dàng nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô: “Đi ăn cơm, em còn không thấy đói bụng sao”
Vừa nói xong, bụng Đỗ Minh Nguyệt lại khẽ kêu lên, cô đỏ mặt, bĩu môi nói: “Sao lại đáng thất vọng vậy chứ!”
Lâm Hoàng Phong bị dáng vẻ này của cô chọc cười, sức lực trên tay cũng không khỏi mạnh hơn.
“Đi thôi, nếu không lúc về mẹ lại bảo anh ngược đãi em!”
Lâm Hoàng Phong đưa Đỗ Minh Nguyệt tới nhà ăn, một vị giám đốc ra tiếp đón, nghe nói hôm nay có một nhân vật lớn tới ăn cơm, cho nên anh ta không hề dám chậm trễ.
“Chủ tịch Phong, anh đã tới rồi, mời đi bên này!”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, sau đó cùng Đỗ Minh Nguyệt đi vào.
Máy sưởi bên trong rất ấm, Đỗ Minh Nguyệt còn cảm thấy có chút nóng bèn cởi khăn quàng cổ ra.
Lúc này, điện thoại của Lâm Hoàng Phong vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Anh đi nghe điện thoại, em ở đây chờ anh nhé!”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, nhìn Lâm Hoàng Phong đi ra khỏi nhà hành.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng anh, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, đây là người mà cô yêu, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Khi cô còn đang ngây người ra, một đám phụ nữ tươi cười đi tới, có lẽ là mải đùa giỡn, một người trong số đó không cẩn thận va phải bàn.
Chiếc ly rơi xuống mặt đất, phát ra một âm thanh chói tai, kèm theo đó là tiếng thét thất thanh của người phụ nữ.
Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được trợn trắng mắt, cô còn chưa nói gì vậy mà cô ta lại còn kêu to như vậy.
Giám đốc nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới: “Thưa cô, cô không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Tôi không sao!”
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vội vàng gọi nhân viên phục vụ tới: “Phục vụ, mau tới đây dọn dẹp một chút!”
Sau khi người phụ nữ kia bình tĩnh lại, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, lập tức bất ngờ nói: “Đỗ Minh Nguyệt, cô là Đỗ Minh Nguyệt sao?”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nụ cười trên mặt dần biến mất.
“Thật sự là cô sao? Người phụ nữ kia cười nhạo một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt thấy thái độ này của cô ta, cô nghĩ thầm hôm nay đúng là đen đủi, không ngờ lại gặp được bạn đại học ở đây.
“Ngại quá, cô là ai vậy?” Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt vô cảm cười
Người phụ nữ kia nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó vội vàng giải thích: "Tôi đây mà, tôi là Trần Thùy Dung, cô không nhớ tôi à? Tôi là hoa khôi khoa mình năm đó.
Nhưng lúc trước bọn họ cứ nói cô là hoa khôi, tôi thấy chắc có người cố ý gây chuyện với cô đấy!”
Một người bạn bên cạnh cô ta nhìn cô, sau đó hỏi: “Trần Thùy Dung, cô ấy là ai vậy, hai người quen nhau sao!”
“Quen chứ, đương nhiên là quen rồi, lúc trước chúng tôi học cùng một khoa đấy.”
Mấy người bạn đó gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Đỗ Minh Nguyệt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh tươi cười.
“Tôi thấy người kia vừa rồi rất cung kính với cô, có lẽ bây giờ cô lấy được người chồng rất tốt nhỉ, có phải được gả vào nhà giàu rồi không, không phải trước kia cô rất khinh thường mấy tên con nhà giàu sao?” Trần Thùy Dung mỉa mai, châm chọc nói.
Lúc trước