“Vậy em có nên tịch thu hết tiền của anh không nhỉ?” Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt rối rắm.
Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Tùy em thôi!”
Bởi vì là cuối tuần nên đông người là việc khó tránh khỏi, đứng ở rạp chiếu phim đông đúc, cứ một lúc Đỗ Minh Nguyệt lại bị người ta đụng vào.
Lâm Hoàng Phong bất mãn, kéo Đỗ Minh Nguyệt tới đứng sát vào mình.
“Đúng là mong em có thể nhỏ lại một chút, sau đó anh sẽ nhét em vào trong túi anh!” Lâm Hoàng Phong thấp giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, sao cô có thể nhỏ như vậy được chứ, thật là!
Bởi vì quá đông người, cả người Lâm Hoàng Phong toát ra một luồng khí lạnh, những người tới gần anh đều bị dọa sợ đến nỗi tự động lui về phía sau.
Khóe môi Đỗ Minh Nguyệt cong lên, cô biết là anh tức giận rồi, nguyên nhân chính là vì như vậy đấy.
Lâm Hoàng Phong muốn bao toàn bộ rạp chiếu phim nhưng lại bị Đỗ Minh Nguyệt từ chối.
“Vì sao lại phải bao hết, mọi người cùng nhau xem mới có thể cảm nhận được sự thú vị chứ.”
“Nhưng mà ở đây nhiều người quá, có người còn đưa trẻ con theo.” Vẻ mặt anh trầm xuống, có vẻ như không thể chịu đựng nổi.
Đỗ Minh Nguyệt bật cười: “Không sao cả, em ở bên cạnh anh là được rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ giận dỗi của anh, không hiểu vì sao đột nhiên lại thấy đáng yêu.
Cô nhón chân, sờ vào mái tóc mềm mại của anh: “Được rồi, đừng tức giận mà, cười một cái xem nào!”
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy chỉ có thể thở dài, ánh mắt lộ ra ý cười: “Đúng là không còn cách nào với em!”
Nói rồi, anh cong môi cười, nụ cười tươi rói, xán lạn như tuyết tan.
Anh vốn dĩ đã rất bắt mắt rồi, hiện giờ cười rộ lên, khiến không ít người chú ý đến họ.
“Trời ơi, người kia cười lên nhìn đẹp trai quá đi?”
“Đẹp trai quá đi, làm sao bây giờ?”
Hai cô gái đứng cách đó không xa nhìn Lâm Hoàng Phong với vẻ mặt si mê!
“Hình như bọn họ là một đôi tình nhân, chúng ta tới xin số điện thoại đi!”
“Hả? Số điện thoại?” Một cô gái có vẻ ngượng ngùng hỏi.
“Đi thôi đi thôi.”
Nói rồi, ngay lập tức kéo cô gái bên cạnh đi về phía Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy lời họ nói, đôi mắt dịu dàng đột nhiên trở nên đáng sợ.
Ánh mắt hung ác nham hiểu nhìn thẳng vào hai người họ.
Hai cô gái bị ánh mắt của anh dọa sợ đến ngây người ra: “Ôi trời ơi, đáng sợ quá, tôi không đi đâu, không đi đâu!”
Một cô gái chạy đi, cô gái còn lại vẫn đứng ngây ra tại chỗ.
Cô ta nhìn về phía Lâm Hoàng Phong, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, sau đó lộ ra một tia uy hiếp.
Trong lòng cô ta sợ hãi, cảm thấy sống lưng lạnh băng, sao lại có thứ đáng sợ như vậy chứ.
Cô ta nức nở nói: “Ôi, thật là đáng sợ, tôi không cần số điện thoại nữa!”
Nói rồi ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.
hp nhìn hai cô gái vội vàng chạy ra ngoài như vậy không khỏi cong môi lên.
Đỗ Minh Nguyệt thấy ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía sau cô, cô quay đầu nhìn lại, không thấy gì kỳ lạ mới nghi hoặc hỏi anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Hả?” Lâm Hoàng Phong nhướng mày: “Vừa mới thấy hai con thỏ chạy ra bên ngoài!”
Vừa nghe đến thỏ, đôi mắt Đỗ Minh Nguyệt lập tức phát sáng: “Thật vậy sao? Đâu ở đâu, ở đâu?”
Lâm Hoàng Phong xoa xoa đầu cô: “Không biết, có vẻ như bị dọa sợ bỏ chạy rồi!”
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy lập tức gục xuống: “Ôi! Thật là đáng tiếc.”
Thấy dáng vẻ thất vọng của cô, anh khẽ hôn vào môi cô: “Em cũng giống như một con thỏ trắng vậy, thật muốn ăn em!”
Hô hấp của anh phả vào má cô, âm thanh trầm thấp gợi cảm!
Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, cô càng ngày càng cúi xuống thấp hơn!
Người đàn ông này điên rồi sao, anh đang nói cái gì vậy, bây giờ đang ở bên ngoài, ăn cái gì mà ăn chứ!
Lâm Hoàng Phong thấy