Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Cũng được.”
“Vậy sao?”
Lâm Hoàng Phong khẽ cười, sau đó nhét miếng gánh ngọt trong tay cô vào trong miệng mình.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy anh đang gần ngay trước mắt mình, đường nét rõ ràng, hàng lông mi buông xuống giống như đang quét vào lòng cô.
Cảm giác tê tê dại dại giống như một luồng điện.
Gương mặt cô đỏ bừng lên, thêm màu sắc càng thêm xinh đẹp rung động lòng người.
Lâm Hoàng Phong liếm môi cô, dáng vẻ rất chính nhân quân tử: “Anh cảm thấy mùi vị cũng được.”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, cô lẩm bẩm nói: “Chẳng phải anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
Lâm Hoàng Phong nhìn gò má của cô: “Bây giờ thì anh thích rồi.”
Đỗ Thùy Linh và Viên Quân Minh cùng đến tham gia buổi tụ tập này, hai người họ vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng này nên không khỏi nghiến răng.
Người phụ nữ này đang cố tình khoe khoang trước mặt cô ta sao?
Viên Quân Minh lại rất hứng thú, anh ta sờ cằm, đôi mắt nhìn về Đỗ Minh Nguyệt.
“Người đó chính là vợ của Lâm Hoàng Phong.
Cái gì chứ, cũng không có gì đặc biệt cả.” Viên Quân Minh cười nhạo một tiếng, rõ ràng đã mất hứng thú với cô.
Đỗ Thùy Linh nghe thấy lời nói của anh ta thì cũng nói giễu cợt theo: “Chỉ là một con chim sẻ mà thôi.”
Sau khi Hoắc Minh Vân nhìn thấy Trương Văn Thành đến, cô ta lập tức chạy như bay đến bên cạnh anh ta.
“Anh đến rồi, tôi còn tưởng anh sẽ không đến.” Trên gương mặt cô ta nở nụ cười vui vẻ.
Trương Văn Thành nhìn cô ta, vẫn là giọng điệu lễ phép mà xa cách: “Cô Minh Vân, khi đã đồng ý với người khác thì tôi sẽ không nuốt lời.”
Nghe thấy giọng nói của anh ta như vậy, trên gương mặt Hoắc Minh Vân không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta đã che giấu vẻ thất vọng đó.
“Đúng vậy nhỉ.”
Trương Văn Thành nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong.
Dường như cô đang rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ trên gương mặt giống như đóa hoa đang nở rộ.
Hoắc Minh Vân nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy anh ta đang nhìn Đỗ Minh Nguyệt thì không khỏi chủ động níu lấy vạt áo của mình.
Mà dường như Lâm Hoàng Phong cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, anh đặt một nụ hôn công khai chủ quyền lên trên bờ môi của Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguệt bị anh hôn đột ngột như vậy, cô đưa tay đánh anh một cái: “Anh làm cái gì vậy? Ở đây có bao nhiêu người như vậy.”
Lâm Hoàng Phong đưa tay nắm lấy tay cô, nở nụ cười cưng chiều: “Bởi vì có nhiều người cho nên anh mới không thể để cho em bị lừa chạy đi.”
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu khẽ nói: “Ai mà lừa em chạy đi được chứ.”
Trương Văn Thành nhìn thấy hành động của hai người bọn họ, nếu như nói trong lòng không khó chịu thì là giả dối.
Rõ ràng anh ta đã quyết định chỉ bảo vệ từ xa, nhưng trái tim anh ta vẫn không kìm được mà mong chờ.
Hoắc Minh vân cắn môi, lên tiếng nói: “Trương văn Thành, anh đi gặp ông nội tôi đi.
Ông nội tôi luôn muốn gặp anh.”
Trong lòng Trương Văn Thành hơi nghi ngờ, anh ta không biết tại sao ông ta lại muốn gặp mình.
Nhưng anh ta vẫn gật đầu.
“Được thôi.”
Hoắc Minh Vân thấy anh ta gật đầu thì vui vẻ đưa anh ta đi đến gặp ông Hoắc.
Ông Hoắc nhìn thấy Hoắc Minh Vân đưa Trương Văn Thành đến, ông ta chào hỏi với người đang nói chuyện bên cạnh mình rồi đi qua bên đó.
Hoắc Minh Vân vui vẻ vẫy vẫy tay với ông Hoắc, trên gương mặt nhỏ nhắn toàn là ý cười: “Ông nVi, đây là Trương Văn Thành mà cháu đã nói đến với ông, cảnh sát Thành.”
Ông Hoắc nhìn thấy cô ta cười vui vẻ như vậy, trong lòng hít một hơi sâu.
Con bé ngốc nghếch này.
Ông ta nhìn Trương Văn Thành, vẻ uy nghiêm đập vào mặt anh ta.
Trương Văn Thành cảm nhận được khí thế này, nhưng anh ta vẫn không thay đổi vẻ mặt, trên gương mặt cũng không có vẻ sợ hãi gì.
Anh ta gật đầu lễ phép với ông Hoắc, sau đó cung kính nói: “Chào ông Hoắc.”
Ông Hoắc nhìn anh ta, vui vẻ gật đầu.
Người đàn ông này tương lai nhất định sẽ phát huy tài năng.
“Minh Vân à, cháu đi chào hỏi những người khách khác trước đi, ông nói chuyện với cậu ta một chút.”
Hoắc Minh Vân hơi lo lắng mà nhìn Trương Văn Thành, sao ông nội lại muốn nói