Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Minh Nguyệt và bọn trẻ cùng đi ra sân bay tiễn Yến Thanh Nhàn và Minh Tiêu.
Thanh Vy dường như vô cùng tiếc nuối, cô bé kéo lấy tay áo của Yến Thanh Nhàn, không chịu để cho bà đi.
“Bà ngoại, bà không đi không được sao?” Trong đôi mắt to tròn của cô bé ngập tràn vẻ không nỡ.
Yến Thanh Nhàn nhìn dáng vẻ này của cô bé, trong lòng cũng xuất hiện vẻ không nỡ.
Bà ngồi xổm xuống, sờ lên gò má của cô bé.
“Thanh Vy ngoan, cũng đâu phải bà ngoại trong quay về nữa đâu.
Đợi đến khi Minh Tiêu lớn rồi thì bà sẽ quay lại thăm Thanh Vy.
Cháu nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, biết chưa đó?”
Thanh Vy bĩu môi, rõ ràng cô bé không được vui.
Nhưng cô bé vẫn gật đầu.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không nỡ, dáng vẻ này thật sự rất giống với con gái của cô.
Yến Thanh Nhàn hít một hơi sâu: “Đã là mẹ của mấy đứa trẻ rồi còn làm dáng vẻ như vậy, con không hề lớn hơn chút nào cả.”
“Nói thì dễ nghe lắm, mẹ bỏ lại con mà chạy đi.
Rốt cuộc ai mới quá đáng chứ?” Đỗ Minh Nguyệt sụt sịt mũi.
Yến Thanh Nhàn cảm thấy buồn cười bởi dáng vẻ này của cô, cuối cùng bà vẫn ôm lấy cô.
“Có Hoàng Phong chăm sóc con nên mẹ rất yên tâm.
Con nhớ có chuyện gì thì phải gọi điện thoại cho mẹ, mẹ vẫn là mẹ ruột của con.”
Đỗ Minh Vân nghe thấy lời nói này thì đã đủ rồi.
Trước khi Yến Thanh Nhàn rời đi, bà còn nói chuyển riêng với Lâm Hoàng Phong.
“Tôi rời đi thứ nhất là không muốn tăng thêm gánh nặng cho hai đứa, thứ hai là để cậu chăm sóc Minh Nguyệt thì tôi cũng rất yên tâm.
Nhưng nếu như cậu dám ức hiếp con bé thì tôi có liều cái mạng già này cũng phải quay về để tìm cậu tính sổ!” Bà nói với giọng điệu rất mạnh mẽ.
Nét mặt của bà cũng rất nghiêm trọng giống như một con gà mái đang bảo vệ gà con vậy.
Xem ra bà rất yêu con gái của mình, nếu không sẽ không nói với giọng điệu như vậy.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Ánh mắt của anh rất kiên định, trong lời nói cũng không hề có vẻ do dự gì.
Yến Thanh Nhàn nhìn chằm chằm vào anh một lúc, dường như đang suy nghĩ xem có thể tin lời nói này không.
Thấy anh không hề có sơ hở nào, lúc này bà mới yên tâm.
“Đi thôi, nên lên máy bay rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt vỗ vai Minh Tiêu, dáng vẻ rất giống chị cả: “Minh Tiêu, em ở bên đó phải sống thật tốt nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại nói với chị.”
Khóe mắt Minh Tiêu ửng đỏ, rõ ràng cậu bé cũng rất không nỡ rời xa bọn họ.
“Chị Nguyệt, em biết rồi, Chị cũng phải sống thật tốt ở bên này, em sẽ còn quay trở lại.”
Lúc này Yến Thanh Nhàn đi đến: “Phải lên máy bay rồi.”
Minh Tiêu gật đầu, quay đầu nhìn bọn họ rồi mới đi đến cửa máy bay.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt rất đau khổ.
Mặc dù cô biết sẽ còn gặp lại, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, Lâm Hoàng Phong ôm chầm lấy cô: “Cô bé ngốc này, đâu phải là không gặp lại nữa đâu.”
“Em biết chứ, nhưng vẫn rất buồn.
Không biết bao giờ mới có lần gặp mặt tiếp theo.” Đỗ Minh Nguyệt nghẹn ngào nói.
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ này của cô, cuối cùng vẫn đau lòng mà ôm cô vào trong lòng.
“Cho phép em khóc trong lòng anh một lúc đấy.”
“Có thể chùi nước mắt nước mũi lên đó không?”
Lâm Hoàng Phong tối sầm mặt: “Không thể.”
Đỗ Minh Nguyệt bĩu môi: “Đồ nhỏ nhen!”
Bởi vì cuộc trò chuyện giữa hai người họ nên Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Trên đường trở về, Thanh Vy ngủ trong lòng cô, hai đứa trẻ khác thì lại rất nghe lời.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãi.
Có lẽ lần sau là lần đoàn tụ thật sự.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi, dường như tất cả rất bình yên.
Nhưng bình yên như vậy lại giống như khoảng bình yên trước khi giông bão kéo đến.
Rất nhanh đã đến ngày lễ Giáng Sinh, vào ngày này tập đoàn Hoắc Thị tổ chức buổi gặp mặt.
Nghe nói lần này ông Hoắc rất dứt khoát, cho dù như thế nào cũng phải lựa chọn đối tượng cho Hoắc Minh Vân.
Hoắc Minh Vân không từ chối được, cho nên cô ta đến mời Trương Văn Thành.
“Coi như là lần cuối cùng tôi yêu cầu anh đi!”
Hoắc Minh Vân nói như vậy, giống như giây tiếp theo cô ta sẽ bật khóc.
Trương Văn Thành không từ chối mà đồng ý