Hứa Minh Lâm thấy cô giống như gà mẹ bảo vệ con mà che chở cho Đỗ Minh Nguyệt, không kiềm chế được mà cảm thấy hứng thú.
Anh chống cằm, nhìn Hoắc Minh Vân: “Làm sao vậy? Sợ tôi đem cô ấy ăn sao, cô không cảm thấy, bây giờ cô nên lo lắng cho mình sao?”
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, xoa xoa tóc cô.
Hoắc Minh Vân tức giận, đưa tay vỗ vào tay anh, âm thanh vang dội vang lên.
Mà tay của Hứa Minh Lâm cũng vì vậy mà trong nháy mắt đỏ lên.
“Anh đừng có mà táy máy tay chân, mau ngồi về chỗ!” Hoắc Minh Vân lạnh giọng nói.
Mặt Hứa Minh Lâm tràn đầy ấm ức nói: “Minh Vân cô thật hung dữ.”
“Không được gọi tôi là Minh Vân!” Hoắc Minh Vân không vui nói.
Hứa Minh Lâm cười một tiếng, một chút cũng không quá khi miêu ta anh ta là ‘phong tình vạn chủng’.
“Nhưng miệng là của tôi, tôi gọi cô cũng không thể làm gì được tôi!”
Hoắc Minh Vân đại khái chưa từng thấy ai vô sỉ như anh, nhất thời cô kinh ngạc không biết nói gì.
Hứa Minh Lâm có lẽ rất thích biểu cảm trên mặt cô, anh đưa tay ra gõ vào trán cô một cái.
Hoắc Minh Vân sửng sốt như nhìn thấy quỷ, cô lập tức rụt người về.
Mà bọn họ căn bản không chút ý đến, điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn vang lên, mà bên trên được chút thích là ‘móng heo lớn’.
Lâm Hoàng Phong gọi rất nhiều, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại không nhận.
Lúc về không nhìn thấy bóng dáng cô, anh hỏi mới biết cô đi tụ tập với bạn bè.
Mà bạn bè thì cũng chỉ là hai người Hoắc Minh Vân và Hứa Minh Lâm mà thôi.
Huống chi tụ họp, nhất định bọn họ sẽ uống rượu, cô gái nhỏ kia khi uống say thích làm bậy, nếu xảy ra chuyện gì, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hết lần này đến lần khác gọi điện thoại, nhưng cô gái nhỏ kia vẫn không chịu nhận điện thoại của anh?
Bên này, Lâm Hoàng Phong lo lắng muốn chết, mà Đỗ Minh Nguyệt vẫn ngồi đó ngu ngơ mà uống rượu.
Hoắc Minh Vân vừa quay dầy đã thấy Đỗ Minh Nguyệt ngửa cổ rót rượu vào bụng, giống như uống nước vậy.
Cô bị sợ đến mức sắc mặt đều thay đổi, cô vội vàng đi đến đoạt lấy ly rượu trong tay Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt không để cho cô được như ý, cô trực tiếp xoay người làm cho Hoắc Minh Vân nhào hụt.
Bời vì theo quán tính, nên Hoắc Minh Vân căn bản không kịp ngừng lại, Hứa Minh Lâm nhìn cô sắp chạm đến đất, thì lập tức tiến lên, ôm lấy eo cô.
Hoắc Minh Vân cảm nhận được cái tay trên hông, mặt cô đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ.
“Buông ra!”
Hứa Minh Lâm xoa xoa mũi, sau đó buông cô ra.
Hoắc Minh Vân giật mình, cô nhanh chóng chống vào một bên bàn, nhờ vậy mới không ngã xuống đất.
Cô tức giận quay đầu lại, trợn mắt hìn Hứa Minh Lâm.
Hứa Minh Lâm nhún vai, mặt vô tội nói: “Chính cô kêu tôi buông ra.”
Hoắc Minh Vân không muốn nhiều lời với anh, cô đang chuẩn bị nhìn Đỗ Minh Nguyệt, thì liền thấy cô ôm chai rượu than vãn khóc lớn lên.
Hoắc minh Vân đỡ trán, thật không nghĩ đến, sau khi Đỗ Minh Nguyệt uống say, sẽ buông thả bản thân như vậy.
“Tên khốn khiếp Lâm Hoàng Phong kia, nếu không đến tìm tôi nói lời xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, tức chết tôi rồi!” Đỗ Minh Nguyệt tức giận mắng to.
Không ít người vì vậy mà xoay người nhìn bọn họ, nhưng giống như không hề kinh ngạc.
Có lẽ bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều, nên mới không kinh ngạc nữa.
Hoắc Minh Vân nhức đầu đỡ lấy trán, trong đầu nghĩ có nên đem hình ảnh lúc say của cô quay lại hay không.
Xem sau này cô còn dám uống rượu làm loạn ở bên ngoài nữa không.
Đỗ Minh Nguyệt càng nói càng hăng say, cuối cùng còn cầm điện thoại lên, định gọi cho người nào đó.
Thấy phía trên có mười mấy cuộc gọi nhớ, ánh mắt cô hơi mê ly, sau đó gọi lại.
Lâm Hoàng Phong đang lo lắng, lại thấy điện thoại của Đỗ Minh Nguyệt gọi đến, anh lập tức nhận.
“Em ở đâu?”
“Lâm Hoàng Phong, a… tên khốn kiếp này, anh dám hung dữ với tôi, tôi nói cho anh biết, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Lâm Hoàng Phong nghe giọng cô, nhíu mày hỏi: “Có phải em uống rượu không? Em ở đâu, anh đến đón em.”
“Tôi không muốn anh đón tôi, anh đừng giả vờ nữa, anh không hề quan tâm đến tôi.”
Đỗ Minh Nguyệt