Hoắc Minh Vân ở một bên nhìn bọn họ, không dám thở mạnh, sợ Lâm Hoàng Phong để ý đến rồi giận chó đánh mèo!
Cũng may là Lâm Hoàng Phong hoàn toàn không để tâm đến cô, mà chỉ bất lực nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được, thở dài, đưa tay sờ đầu cô.
“Thực sự không thể làm gì với em”.
Sau khi nói xong, anh cúi xuống và ôm lấy Đỗ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt”.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút không thoải mái, vặn vẹo trong vòng tay, cuối cùng cũng tìm được một vị trí thoải mái, rồi chìm vào giấc ngủ.
Dù Đỗ Minh Nguyệt có làm gì đi nữa, Lâm Hoàng Phong đều dịu dàng với cô.
Hoắc Minh Vân nhìn Lâm Hoàng Phong rồi lại đưa mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt, cô đột nhiên cảm thấy Lâm Hoàng Phong thực sự yêu cô ấy!
Có thể giữa bọ họ có sự hiểu lầm nào đó.
Nghĩ như thế nên cô mở miệng hỏi: "Ừm, tôi nghĩ nếu có hiểu lầm giữa hai người, tốt hơn là anh nên nói rõ càng sớm càng tốt.
Nguyệt nhi, cậu ấy là một đứa ngốc, nếu như anh không nói rõ ràng, cậu ấy chắc chắn sẽ rất buồn”.
Lâm Hoàng Phong khi nghe cô nói, liền ngước mắt lên liếc nhìn cô, vẻ dịu dàng vừa rồi đã biến đâu mất.
Chỉ còn lại sự ớn lạnh, lạnh như băng.
Hoắc Minh Vân co rụt cổ lại, hai mắt rũ xuống.
Hứa Minh Lâm đứng trước mặt anh cười toe toét, "Đừng hung dữ như vậy, anh nhìn đi Minh Vân sợ rồi kìa”.
Nhìn thấy Hứa Minh Lâm, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong không có chút chuyển biến, anh nhìn Hoắc Minh Vân thì thấy sắc mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, cuối cùng anh vẫn là ho khang một tiếng.
"Thực xin lỗi, tôi hy vọng, tình huống như vậy sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa, tôi đi trước!"
Hoắc Minh Vân nhìn anh rời đi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, Hứa Minh Lâm quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, anh bật cười.
Thấy anh cười, Hoắc Minh Vân lập tức hung dữ nhìn anh.
"Cười cái gì mà cười?"
Anh đến gần cô, "Không ngờ cô lại sợ Lâm Hoàng Phong như vậy?"
Hoắc Minh Vân trợn tròn mắt, sau đó cầm túi xách lên, "Tôi cũng nên đi!"
"Vậy tôi đưa cô về!"
“Không cần.” Hoắc Minh Vân từ chối.
Nhưng, Hứa Minh Lâm vẫn nhất quyết nói: "Đừng từ chối, trời tối như vậy cô đi một mình cũng không tiện, đi thôi, tôi đưa cô về”.
Nói xong, anh ta nắm tay Hoắc Minh Vân rời đi.
Hoắc Minh Vân không thể tránh thoát, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cùng anh ta rời đi.
Trên đường, không khí lạnh lẽo bên ngoài thổi vào, Hoắc Minh Vân nhìn đèn ven đường, thầm nghĩ đã lâu cô không đi trên đường thoải mái như vậy.
Cả hai đều không nói gì cả, cứ như vậy trở về nhà họ Hoắc.
Ông Hoắc đã đợi sẵn ở nhà, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Vân về muộn như vậy, nên không tránh khỏi có chút lo lắng.
Hơn nữa, gần đây ông ta phát hiện cơ thể mình càng ngày càng kém, không còn được như trước nữa.
Đáng lẽ ông phải nằm trong quan tài sau khi đã sống một thời gian dài như vậy, nhưng điều mà ông không thể yên tâm đó chính là cô cháu gái của mình, ai sẽ chăm sóc cô khi ông mất.
Quản gia nhìn thấy Hoắc Minh Vân trở về, lập tức vui mừng khôn xiết.
"Cô chủ, cô rốt cuộc đã về, Ông chủ đang chờ cô ở đại sảnh."
Nói xong, quản gia đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang nắm tay cô chủ của mình.
Trên mặt ông hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhìn về phía người đàn ông kia.
Tướng mạo của người đàn ông rất ôn nhu, mềm mại, khiến phụ nữ còn cảm thấy ghen tị, đặc biệt là nốt ruồi trên khóe mắt, sóng mắt chảy dài, gần như làm say lòng người.
Hoắc Minh Vân nhìn tay cô vẫn bị Hứa Minh Lâm nắm chặt, hung hăng hất tay anh ra.
"Đến nhà tôi rồi, anh có thể về!"
Hứa Minh Lâm không có vẻ gì là tức giận với thái độ của cô, ngược lại còn mỉm cười và vẫy tay với cô.
"Được rồi, ngày mai gặp lại, Minh Vân!"
Hoắc Minh Vân chán ghét liếc hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Ngày mai ai muốn gặp anh!"
Lúc người quản gia rời đi, cô liếc nhìn ra phía