Sau khi Đỗ Minh Nguyệt được Lâm Hoàng Phong bế đi, cô đã ngủ ngon lành cho đến khi sắp về đến biệt thự, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, sau đó cô nôn mửa bất chấp.
Nhìn vết bẩn trên bộ đồ của mình, Lâm Hoàng Phong không khỏi cau mày, người phụ nữ này thực sự không khỏi khiến người ta bớt lo mà.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nôn xong mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng cũng không thể đứng vững được, may mà Lâm Hoàng phong đã kịp thời đỡ cô nên cô mới không ngã.
Tuy nhiên, ngay khi anh đến gần cô, một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt anh, Lâm Hoàng Phong lập tức quay đầu lại.
Đỗ Minh Nguyệt cau mày, vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Lâm Hoàng Phong vẻ mặt kinh tởm quay đi, đầu óc cô lập tức choáng váng.
Cô kéo Lâm Hoàng Phong và lại gần anh.
Lâm Hoàng Phong cúi đầu xuống, cô thấy mắt mình mờ đi, mồ hôi mịn chảy ra từ chiếc mũi nhỏ, và đôi môi bóng bẩy rất quyến rũ dưới sự khúc xạ của ánh sáng.
“Lâm Hoàng Phong, anh có phải là Lâm hoàng Phong?” Cô bĩu môi hỏi.
Lâm Hoàng Phong không nói, và đôi mắt đen của anh nhìn cô thật sâu, ánh mắt anh rơi vào môi cô, và trái táo Adam của anh cuộn lên lăn xuống.
Đỗ Minh Nguyệt không nghe thấy câu trả lời của anh, trong lòng có chút bất mãn, rồi hất tay anh ra.
"Này, sao anh không nói lời nào vậy, tôi không thích anh, tôi muốn đi tìm người khác!"
Mặc dù là một cuộc nói chuyện trong lúc say nhưng Lâm Hoàng Phong vẫn cảm thấy không vui khi nghe nó.
Anh nắm lấy tay cô, vươn tay nhéo cằm cô, một cảm giác áp bức ập vào mặt.
“Em định tìm ai? Hửmm?” Lâm Hoàng Phong cúi đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt mơ mơ màng màng nói: "Tìm thầy Lâm cùng Minh Vân, còn có..."
Nhưng mà, Đỗ Minh Nguyệt còn chưa nói xong, Lâm Hoàng Phong đã chặn môi cô.
Nụ hôn này, độc đoán và cuồng nhiệt, mang theo dấu vết trừng phạt, suýt chút nữa đã cắn vào môi cô.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất khó chịu và không ngừng giãy giụa, sau đó dạ dày của cô lại khó chịu, cô đẩy Lâm Hoàng Phong ra và nôn thêm moottj trận nữa.
Nhưng lần này, khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong gần như đen lại.
Nhưng mà, điều mà bọn họ không biết là ngoài cửa sổ biệt thự, có ba đứa nhỏ đang xem náo nhiệt.
Lâm Phong vốn không muốn xem cùng bọn họ, nhưng bị Thanh Vy kéo qua.
Nhìn thấy cảnh hôn nhau, ba đứa nhỏ đều quay đầu lại không xem nữa.
“Em nói xem mẹ có tha thứ cho ba không?” Thanh Vy lo lắng hỏi.
Lâm Phong suy tư một hồi, thản nhiên nói: "Tôi không biết."
Thanh Vy lườm một cái, rồi nhìn về phía Từ Lâm.
Từ Lâm gật đầu, "Hẳn là như vậy, cô Nguyệt trông rất ôn nhu nha!"
Thanh Vy lắc lắc ngón tay, "Không, không, không phải, cậu quá coi thường mẹ của tớ rồi.
Nếu thật sự ôm mối hận, mấy tháng liền vẫn có thể nhớ được."
Nhớ lúc trước, khi làm mẹ tức giận, mẹ đã cho ăn cà rốt cả tháng.
Bởi vì cô, cô không thích cà rốt chút nào.
Từ Lâm không ngờ cô Nguyệt hiền lành lại khủng khiếp như vậy, và biểu cảm của cậu bé liền thay đổi.
"Thật sao? Vậy thì chú Lâm cũng không phải rất thảm a!"
Sau khi Lâm Phong nghe xong, không khỏi nhíu mày.
Thanh Vy gật đầu, "Nên khổ lắm, nếu mẹ thực sự không muốn tha thứ cho ba, chúng ta có thể hành động."
Cả hai cùng nhau nhìn Thanh Vy, chỉ nghĩ rằng cô ấy đang lên kế hoạch gì đó.
Thanh Vy tiếp tục: "Mọi người không phải muốn đến Bảo tàng Thiên văn học để xem các vì sao sao?"
Lâm Phong lập tức hiểu cô gái nhỏ này định làm gì, cậu tỏ vẻ bất lực, cô gái này điên rồi sao? Thực sự là dám tính toán với mẹ của mình.
Nhưng Từ Lâm vẫn không hiểu cô muốn làm gì, vội hỏi: "Thanh Vy, cậu muốn làm gì?"
Thanh Vy mỉm cười, "Đương nhiên là thừa dịp cháy nhà hôi của”.
Từ Lâm: "..."
Trông bộ dạng này hẳn