“Nhưng dù sao cũng phải nói, tôi thật sự nên cảm ơn bà.”
Nhìn thấy sự tức giận của Mai Như Lan, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi vì cái gì?” Mai Như Lan sắc mặt xanh mét hỏi.
“Cảm ơn bà đã gả tôi cho Hoàng Phong.
Nếu không sợ rằng tôi lúc này cũng sẽ giống cô em gái Đỗ Thùy Linh, cuộc sống thật quá vất vả.”
Khi nói những điều này, cô ấy chỉ mỉm cười, nhưng nó làm cho mọi người cảm thấy rùng mình.
“Tôi không cho phép cô nói như vậy về con gái tôi.
Sau này con gái tôi nhất định sẽ tốt hơn cô.”
“Thật không? Vậy tôi sẽ chờ xem.”
Cô vừa nói xong, người nhân viên cũng xuất hiện với chiếc túi trên tay và nói: “Quý khách, túi của cô!”
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy chiếc túi, quả là một sản phẩm rất đẹp.
Cô giơ chiếc túi ra phía trước, nhướng mày: “Bà muốn chiếc túi này sao?”
Ánh mắt Mai Như Lan rơi vào chiếc túi trên tay cô, dường như đang phát sáng.
Dầu vậy, bà ta vẫn tỏ ra lãnh đạm.
.
Tiên Hiệp Hay
“Tôi nói cho cô biết, cho dù cô muốn dùng cái túi này để lấy lòng tôi, tôi cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nếu ngươi cô thực sự cảm thấy có lỗi, tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy nó.”
“Được rồi!” Đỗ Minh Nguyệt trả lời đơn giản và gọn gàng.
Mai Như Lan trông rất hạnh phúc, còn nghĩ rằng Đỗ Minh Nguyệt kiêu ngạo như thế nào, cuối cùng vẫn là tới đây để làm hài lòng bà ta.
Nhưng sau khi Đỗ Minh Nguyệt nói xong, cô ấy tùy ý ném chiếc túi trên tay xuống sàn, rồi nói mấy lời nặng nề:
“Của bà đây.
Bà cứ nhặt đi, nếu nhặt được thì nó sẽ là của bà.”
Mai Như Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, căm hận nhìn cô: “Cô cố ý, cô cố ý đúng không?”
“Xem ra bà còn chưa mù.
Đúng là tôi cố ý làm vậy.
Bà có thể làm gì tôi đây?”
“Đỗ Minh Nguyệt, đừng đi quá xa.
Giống như mẹ cô, là một kẻ không biết điều.”
Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô đứng bật dậy, đưa tay tát mạnh một cái:
“Bà câm miệng lại.
Bà không có tư cách nhắc tới mẹ tôi.”
Mai Như Lan choáng váng, căn bản bà ta không thể ngờ rằng cô sẽ ra tay đánh mình.
Sau một lúc thất thần, bà ta liền hét lên:
“Cô còn dám đánh tôi, con ranh hỗn láo này.”
“Tôi đành bà thì sao đây? Tôi nói cho bà biết, Mai Như Lan, bà còn không đủ tư cách để xách giày cho mẹ tôi.”
“Được lắm! Hôm nay tôi coi như là giúp mẹ cô dạy cho cô một bài học.”
Nói xong, Mai Như Lan muốn vươn tay đánh cô, nhưng Đỗ Minh Nguyệt đã giữ được tay bà ta lại.
Vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, cô đẩy bà ta ngã xuống đất.
“Mai Như Lan, đây coi như là tôi cảnh báo bà.
Sau này, những gì bà nợ hai mẹ con tôi, bà sẽ phải trả lại tất cả.”
Cô thản nhiên nói xong, liền đạp cái túi trên mặt đất một cái rồi xoay người rời đi.
Cơ thể Mai Như Lan run lên vì tức giận, nhưng bà ta cũng không thể làm gì khác ngoài việc đập thật mạnh xuống đất để trút giận.
Những người nhân viên bán hàng tại đó đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết phải làm gì.
“Thưa bà, bà có muốn chiếc túi này không?”
Mai Như Lan liếc nhìn chiếc túi rồi đứng dậy ngay lập tức, nhặt lấy chiếc túi trên mặt đất rồi ôm vào lòng.
“Có chứ, sao lại không.
Chiếc túi này đã thanh toán rồi, mấy người các cô đừng nghĩ có thể lấy lại.”
Nghe xong, người nhân viên khinh bỉ nhìn bà: “Bà đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang hỏi thôi.”
Tuy nhiên, Mai Như Lan hoàn toàn không tin điều đó, và bà ta vội vàng chạy ra ngoài với chiếc túi trong tay.
Những người đó nhìn theo bóng lưng của bà ta, không khỏi cảm thấy ghê tởm nói: “Không có tiền còn muốn tới đây mua hàng, thật không hiểu bà ta nghĩ gì.”
Đỗ Minh Nguyệt không muốn đi mua sắm nữa nên trở về biệt thự.
Má Ngô thấy cô đã về, lập tức nhẹ giọng hỏi: “Mợ chủ, cô về rồi sao.”
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, tỏ ra không có chút năng lượng nào.
“Má Ngô, cháu đi ngủ một lát.
Lát nữa tới lúc cần đi đón Thanh Vy, dì nhớ đánh thức cháu nhé.”
Thấy cô có