Sau khi Hồ Đức Huy biết tin Đỗ Thùy Linh mất đi đứa con, không hề nghĩ ngợi vội vàng đến tìm Đỗ Thùy Linh.
Đứa bé đó, là con của hai người họ.
Anh ta không ngờ Đỗ Thùy Linh lại nhẫn tâm như vậy, vì lợi ích của bản thân mình mà hy sinh đứa bé trong bụng.
Đỗ Thùy Linh nhìn Hồ Đức Huy, có vẻ như không bất ngờ chút nào.
“Anh đã đến rồi!” Cô ta bình tĩnh nói, giống như từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Hồ Đức Huy nhìn cô ta bình tĩnh như vậy, anh ta nắm chặt tay lại.
“Đứa bé đó là con của chúng ta đúng không?”
Đỗ Thùy Linh nhún vai nói: “Thì sao?”
Biểu cảm như không có chuyện gì như vậy hoàn toàn chọc giận Hồ Đức Huy: “Thì sao? Đó là con của chúng ta vậy mà cô cũng ra tay được, cô điên rồi sao?”
“Con của chúng ta thì sao? Sinh ra để chịu khổ cùng chúng ta à? Anh có thể đảm bảo cho nó một cuộc sống hạnh phúc không?” Đột nhiên Đỗ Thùy Linh điên cuồng gào lên.
“Không, anh không thể, sau này khi người khác hỏi ba mình làm nghề gì nó phải trả lời thế nào đây?”
Lời nói này của Đỗ Thùy Linh khiến Hồ Đức Huy không trả lời được, cô ta nói đúng, cho dù có sự tồn tại của đứa bé này hay không thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi được.
Thấy Hồ Đức Huy không nói gì, Đỗ Thùy Linh cười lạnh nói: “Anh xem, anh còn không nói được gì, lấy tư cách gì mà chất vấn tôi chứ?”
Cho nên thà rằng để nó trở thành một quân cờ, một quân cờ giúp bọn họ báo thù còn tốt hơn.
Vẻ mặt Hồ Đức Huy có chút thất bại lùi về phía sau vài bước, anh ta phát hiện những thứ trước đây mình theo đuổi đều thật nực cười.
Cuối cùng ngay cả con mình cũng không giữ được.
Hồ Đức Huy chạy đi như điên, Đỗ Thùy Linh nhìn bóng dáng anh ta rời đi, thất thanh khóc rống lên.
Đứa bé đó, sao cô ta có thể không cảm thấy đau lòng, thế nhưng so với việc để nó sinh ra bị người ta chê cười thì không sinh ra còn tốt hơn!
Mà cô ta bây giờ đã không còn đường lui nào nữa rồi!
Ba ngày trôi qua thật nhanh, bác sĩ Chúc vẫn không thể tìm được tủy phù hợp.
Chỉ là, lần này người tới giải thích với anh không phải ai khác mà chính là Chu Ngọc Anh.
Bác sĩ Chúc biết tính tình của Lâm Hoàng Phong nên không dám tự mình đi gặp anh.
Mà từ lần trước sau khi nói chuyện với Chu Ngọc Anh, Chu Ngọc Anh vẫn không có cách nào để liên lạc với anh, cho dù là gặp mặt cũng chỉ là vội vàng lướt qua.
Đúng lúc biết được phiền não này của bác sĩ Chúc, cô ta bèn nhận nhiệm vụ này.
Nhìn thấy Chu Ngọc Anh, sắc mặt Lâm Hoàng Phong trầm xuống, sau đó anh xoay người chuẩn bị rời đi.
Chu Ngọc Anh thấy vậy lập tức cất giọng nói: “Chẳng lẽ anh Lâm Hoàng Phong không muốn nhìn báo cáo của Bảo Phong sao?”
Câu này khiến bước chân Lâm Hoàng Phong dừng lại.
Một lúc lâu sau, anh mới ổn định cảm xúc của mình, xoay người nhìn Chu Ngọc Anh.
Chu Ngọc Anh cong cong môi, mở tài liệu trong tay mình ra, nói một chút về tình hình sức khỏe của Lâm Bảo Phong.
Chu Ngọc Anh nói một mạch về tình trạng của Lâm Bảo Phong, tình hình không quá tốt, còn đang xấu dần đi, không quá ba tháng, tế bào ung thư sẽ lan rộng, đến lúc đó cho dù có tìm được tủy thích hợp thì cũng không có thuốc nào cứu nổi!
Vẻ mặt Lâm Hoàng Phong vô cùng bình tĩnh, anh nhìn về phía Chu Ngọc Anh hỏi: “Tôi chỉ muốn biết có tủy thích hợp hay không thôi!”
“Đương nhiên là có rồi, của vợ anh!”
“Chu Ngọc Anh!” Lâm Hoàng Phong quát lớn một câu.
Đương nhiên Chu Ngọc Anh biết Lâm Hoàng Phong tuyệt đối sẽ không để Đỗ Minh Nguyệt hiến tủy cho nên cô ta mới cố tình chọc giận anh!
“Thật ra, tôi có tủy phù hợp đến 90%, nhưng điều kiện của tôi thì sao, anh có đồng ý không?”
“Cô không sợ tôi đi tố cáo cô, thân là một bác sĩ lại không có đạo đức cơ bản của