Chu Ngọc Anh rời khỏi, trong mắt của Đỗ Minh Nguyệt cô ta chính là kẻ điên.
Chẳng lẽ thật sự phải đưa ra lựa chọn với Hoàng Phong hay sao? Thế nhưng Bảo Phong còn nhỏ như vậy, thằng bé vẫn còn rất nhiều nơi chưa được đi.
Cứ nghĩ như vậy, cô liền không nhịn nổi mà rơi lệ.
Ngay khi cô bị cảm xúc ảnh hưởng, bụng của cô không khỏi thấy đau đớn.
Cô ôm lấy bụng của chính mình, hô lớn: “Đứa nhỏ, con của tôi, cứu mạng, cứu con của tôi với!”
Y tá vừa đi qua thì nghe thấy tiếng kêu của cô, vội vàng chạy lại kiểm tra.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chạy về phía cô, sau đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, ánh đèn trên đỉnh đầu khiến cô cảm thấy có chút choáng váng, phải mất một lúc mới có thể thích ứng được.
Lúc này, một đôi tay vững chãi nâng cơ thể của cô lên.
“Minh Nguyệt, em tỉnh rồi sao, có chỗ nào…có chỗ nào em cảm thấy không thoải mái không?”
Là thanh âm của Lâm Hoàng Phong, điều này khiến cho Đỗ Minh Nghuyệt cảm thấy an tâm hơn.
Sau đó, cô nghĩ tới chuyện lúc nãy, bật người dậy sờ sờ bụng của mình.
Đứa nhỏ vẫn còn, cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì chứ?” Thanh âm của cô có chút khàn khàn!
Lâm Hoàng Phong đứng dậy, rót cho cô một ly nước ấm, Đỗ Minh Nguyệt nắm lất tay anh, rồi bắt đầu uống.
“Đứa nhỏ không sao cả, em đừng lo lắng!”
Đỗ Minh Nguyệt gật gật đầu, rồi cụp mắt xuống.
Một lát sau, Lâm Hoàng Phong nói: “Anh tính toán định mang Bảo Phong ra nước ngoài chữa bệnh, các thiết bị chữa bệnh ở nước ngoài rất nhiều.:
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, chơi đùa ngón tay của chính mình: “Hoàng Phong, thật ra em nghe thấy hết rồi!”
Toàn thân của Lâm Hoàng Phong cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Người vừa ở ngoài cửa lúc nãy, là em sao?”
Đỗ Minh Nguyệt cười khổ một tiếng, gật gật đầu.
“Có phải Chu Ngọc Anh nói gì với em phải không?” Lâm Hoàng Phong sốt ruột nắm lấy hai bả vai của cô.
Người phụ nữ Chu Ngọc Anh kia chính là kẻ điên, không biết chừng cô ta đã nói gì đó với Minh Nguyệt, nói không chừng bụng của Minh Nguyệt đau chính là do người phụ nữ kia làm hại.
Đỗ Minh Nguyệt mím môi không nói gì, nhưng dáng vẻ này của cô lại càng khiến Lâm Hoàng Phong lo lắng hơn.
“Xem ra Chu Ngọc Anh đã thật sự nói gì đó với em, để anh đi tìm cô ta.”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói như vậy thì chạy nhanh đến cầm lấy tay anh: “Anh đừng đi!”
Lâm Hoàng Phong không đi nữa, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Minh Nguyệt, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, tất cả đều có anh rồi, em có thể tin anh không?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào khuôn mặt của Lâm Hoàng Phong, dáng vẻ đẹp trai như vậy cũng đã hằn lên dấu vết của sự mệt mỏi.
Đây là chuyện hai người nên cùng nhau gánh vác, cô không nhẫn tâm để một mình anh gánh vác tất cả.
“Hoàng Phong, Bảo Phong chỉ còn có 3 tháng, làm sao em có thể nhìn thằng bé gặp chuyện không may được, đứa trẻ này, hay là chúng ta bỏ nó đi!”
Thật ra cô nghe được, tuy rằng chỉ có năm phần nhưng hiện tại đây là cách duy nhất cô có thể thử.
Chỉ cần bỏ đứa trẻ này đi thì cô sẽ không cần phải băn khoăn nữa.
“Không được!” Lâm Hoàng Phong không hề nghĩ gì từ chối ngay lập tức: “Minh Nguyệt, anh biết em lo lắng cho sự an toàn của Bảo Phong, anh làm sao mà không biết có năm phần, có nghĩa là xác suất chỉ có 50%, anh không muốn nghĩ rằng sau khi mất đi Bảo Phong thì lại mất đi em được nữa.”
“Nhưng chẳng lẽ cứ nhìn Bảo Phong chết như vậy hay sao? Thằng bé cũng là con của em, em không làm được, em thật sự không làm được!”
Cảm xúc của Đỗ Minh Nguyệt có chút mất kiểm soát, cô chỉ nghĩ đến một sinh mệnh yếu ớt như vậy lại bị hủy hoại ở trong tay của cô, cô liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
Mà lúc này, ở bên ngoài cửa vang lên một thanh âm non nớt.
“Ba ơi, dì Nguyệt, hai người cãi nhau sao?”
Một tay của Lâm Bảo Phong vẫn nắm lấy nắm cửa, hai mắt mở to với vẻ vô tội nhìn bọn họ.
Chỉ là trong đôi mắt ấy có chút lo lắng.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu lau đi nước mắt của mình, nghênh đón: “Không có, không có cãi nhau, sao con lại đây.”
Lâm Bảo Phong cúi đầu nhìn