Thấy anh uống cạn, lúc này Chu Ngọc Anh mới yên tâm uống hết ly rượu của mình.
“Anh Phong, ở đây hơi nóng, tôi đưa anh về được không?”
Mặc dù giọng điệu đang hỏi, nhưng động tác chưa từng ngừng lại, cô ta bước qua dìu anh ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong cố tình đi theo bước chân cô ta, giả vờ như đang uống say.
Chu Ngọc Anh không ngờ sau khi Lâm Hoàng Phong uống rượu lại ngoan ngoãn như thế, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Chu Ngọc Anh đỡ anh lên xe rồi nói địa chỉ với tài xế.
Bấy giờ, đầu cô ta hơi choáng váng.
Cô ta lắc đầu, kéo cửa sổ xe xuống.
Gió thổi ngoài cửa sổ rất dễ chịu, cô ta nhìn người đàn ông bên cạnh, chẳng biết vì sao càng cảm thấy choáng váng hơn.
Điện thoại di động của cô ta đột nhiên reo lên, cô ta nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt liền thay đổi.
Cô ta quay đầu thấy Lâm Hoàng Phong vẫn ngủ say như trước thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhấn nút trả lời, nói với giọng mất kiên nhẫn: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Bảo anh đừng gọi điện cho tôi?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc, sau đó là giọng nói khàn khàn vang lên.
“Tôi không gọi cho cô, làm sao biết được cô có quên giao hẹn giữa chúng ta không?”
Hóa ra người gọi điện chính là người đàn ông đã hiến tủy cho Lâm Bảo Phong.
Chỉ là, giữa anh ta và Chu Ngọc Anh có một cuộc giao dịch gì đó.
Người đàn ông kia là một tay cờ bạc, gần đây vẫn luôn đánh bài, nhưng đồng thời cũng nợ bên ngoài rất nhiều tiền.
Về sau liên tục bị đòi nợ phải né tránh khắp nơi.
Chu Ngọc Anh biết bây giờ anh ta rất cần tiền, cho nên bèn hứa hẹn chỉ cần anh ta trốn không để người ta biết sự tồn tại của anh ta, sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
Hơn nữa, cô ta cũng nói rằng sau khi anh ta chịu hiến tủy, anh ta sẽ nhận thêm một phần tài sản.
Mà nay đã lâu như vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì.
Những người bên phía chủ nợ dường như đã phát hiện ra tung tích của anh ta, nếu để bọn họ bắt được nhất định sẽ chặt một cánh tay của anh ta.
Khỏi cần nghĩ, anh ta chỉ có một con đường chết.
Vì thế dưới tình huống bất đắc dĩ, anh ta mới gọi điện hỏi cô ta xem tình hình thế nào rồi.
Chu Ngọc Anh có vẻ rất ghét anh ta, nếu không phải muốn giành được Lâm Hoàng Phong và muốn ở bên anh.
Cô ta sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại người này.
Vì thế từ trước đến nay khi nói chuyện với anh ta, cô ta chưa từng tỏ ra khách sáo.
“Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi, bây giờ anh đang lo lắng cái gì, vài ngày nữa anh sẽ nhận được tiền thôi.”
“Vài ngày nữa là mấy ngày, cô cho tôi số ngày cụ thể đi.
Đến lúc đó cô nói chuyện không giữ lời, tôi biết tìm ai khóc chứ!”
Có lẽ thực sự bị ép như vậy, nên người đối diện cũng không khách sáo nữa.
“Anh có ý gì? Anh sợ tôi không đưa tiền cho anh hả? Anh cho rằng tôi sẽ quỵt chút tiền của anh sao?”
Chu Ngọc Anh không thể không lên giọng, khiến người lái xe phải quay đầu nhìn cô ta.
Lâm Hoàng Phong vẫn chưa ngủ, anh đang lắng nghe cuộc nói chuyện của họ trong tai với cái đầu tỉnh táo.
Xem ra người đàn ông gọi điện cho Chu Ngọc Anh chính là người anh đang muốn tìm.
Nếu anh ta thiếu tiền thì càng dễ giải quyết hơn, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa!
Người đàn ông có vẻ sợ rồi, dù sao đã đợi lâu như vậy, chờ thêm vài ngày cũng không sao.
Nếu làm lớn chuyện, đến lúc đó không nhận được tiền thì càng khó khăn hơn.
“Thôi được rồi, tôi sẽ chờ tin tức của cô, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá đấy!”
“Biết rồi!” Chu Ngọc Anh tức giận cúp điện thoại.
Chẳng biết có phải vì tức giận không mà đầu cô ta càng thêm choáng váng.
Lúc đó, cô ta hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng do mình làm việc quá sức.
Lúc này, cô ta kéo cửa xe lên rồi nói với người lái xe: “Bác tài, lát nữa tới nơi nhớ gọi tôi dậy!”
Người tài xế gật đầu, sau đó tập trung lái xe.
Chu Ngọc Anh ngủ một giấc, bởi vì tác dụng của