“Chủ tịch Vương, ông không cảm thấy mình phải có trách nhiệm cho chúng tôi một lời giải thích hay sao?”
“Đúng đó, tại sao lại bỏ phiếu cho tập đoàn Viên Thị chứ?”
“Ông xem xem hiện giờ công ty đã loạn thành ra cái dạng gì rồi? Chủ tịch Vương, ông đang cố ý phải không?”
Đối mặt với những lời chỉ trích của rất nhiều người nhưng chủ tịch Vương vẫn luôn duy trì vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, Lâm Hoàng Phong ngồi trên ghế nhìn ông ta nhưng anh không hề có ý định sẽ hùa theo đám đông ầm ĩ trách móc ông ta.
Vừa hay chủ tịch Vương cũng nhìn về phía anh, trên khuôn mặt còn mang theo thái độ khiêu khích, ông ta hỏi: “Chẳng lẽ chủ tịch Phong không có gì muốn hỏi tôi hay sao?”
Lâm Hoàng Phong khẽ mỉm cười, “Chẳng phải các cổ đông đã thay tôi hỏi cả rồi đó sao? Tôi cũng rất muốn nghe lời giải thích của chủ tịch Vương.”
Chủ tịch Vương vừa nghe thấy anh nói vậy thì bật cười, sau đó xua tay rồi nói: “Chẳng có gì phải giải thích cả, chỉ là tôi thích làm như vậy thôi.
Sao hả, thích cũng không được bỏ phiếu cho người khác hay sao?”
Lâm Hoàng Phong nghe ông ta nói vậy thì hơi híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ không biết lão cáo già này lại muốn làm cái gì nữa?
Có điều kết quả rất rõ ràng, mọi người đều không chịu tin lời của ông ta nói.
“Chủ tịch Vương, ông đang giải thích cái quái gì vậy, thích sao? Cứ thích là có thể không để ý đến lợi ích của mọi người sao?”
“Chủ tịch Vương, có lẽ nào ông lại nhận được lợi lộc gì từ chỗ của bọn họ rồi sao?”
“Hiện giờ tập đoàn Viên Thị chẳng khác gì con cá sắp chết, đột nhiên được đổ nước vào thì sẽ sống lại nhảy nhót tưng bừng, vốn dĩ bọn họ đã có rất nhiều ý kiến với chúng ta, bây giờ thì hay rồi, sống lại rồi, lại có thể đàn áp chúng ta đến mức không thể ngóc được đầu dậy nữa rồi.”
Anh một lời, tôi một câu, mọi người đều đang trách móc chủ tịch Vương nhưng lại không có bất cứ một người nào dám đứng ra đối đầu với ông ta bởi vì dù sao thì ông ta cũng là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần thứ hai trong công ty.
Chủ tịch Vương phất tay, “Đây thì có là cái gì? Lúc đầu khi không còn cô Serena nữa thì chẳng phải mọi người đều nói rằng chúng ta sẽ thua sao? Sao hả, bây giờ thua thật rồi thì lại không chấp nhận được à?”
Mọi người bị lời nói này của ông ta chặn đứng họng lại, tuy là nói như vậy nhưng làm gì có ai mong rằng mình sẽ thua cuộc chứ?
Chẳng phải đó là do mọi người đều muốn dựng cho mình một cái bậc thềm để đi xuống đó sao, có thể đổ thừa cho ai thì đổ thừa chứ!
Lâm Hoàng Phong nghe thấy vậy thì lại có chút ngạc nhiên, nhìn có vẻ như chủ tịch Vương vì muốn giúp đỡ anh nên mới làm như vậy, chẳng lẽ đây lại là ảo giác của anh hay sao?
Ngay lập tức trong phòng họp liền yên tĩnh lại, chủ tịch Vương cười nhạt mấy tiếng rồi đứng dậy.
“Thôi được rồi, thôi được rồi, mọi người tự đi làm việc của mình đi, tôi vẫn còn có chút việc nên xin phép đi trước đây!”
Thế là mấy người trong phòng họp liền đưa mắt nhìn ông ta đến đầu cũng chẳng thèm quay lại một cái mà đi thẳng ra khỏi cửa, chỉ để lại một đám người mắt trợn tròn ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nếu như diễn viên chính đã không còn ở đây nữa rồi vậy thì Lâm Hoàng Phong cũng không nhất thiết phải ngồi lại đây làm gì nữa, thế là anh cũng đứng dậy, “Nếu như đã vậy rồi thì mọi người đều giải tán hết đi thôi!”
Lâm Hoàng Phong nói xong thì cũng quay người đi mất, chốc lát sau đã không còn nhìn thấy bóng người nữa rồi, anh chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
Làm cho một đám người trong phòng họp có lời gì cũng không kịp nói ra được nữa.
Ngược lại Viên Quân Minh ở bên này thì đắc ý mãi không thôi, dù sao thì biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng anh ta cũng coi như có thể chiến thắng một lần.
Còn Serena lúc này lại không thể vui vẻ nổi bởi vì bất kể cô ta đi tới đâu thì cũng đều nghe thấy có người đang bàn luận về buổi trình diễn thời trang ngày hôm đó, mà điều làm cô ta tức giận nhất chính là bọn họ lại có thể cảm thấy cái con bé chưa từng trải đời đó tài giỏi hơn cả cô.
Có phải hai mắt của bọn họ đều bị mù rồi phải không?
“Con mắt nào của mấy người nhìn thấy người phụ nữ đó tài giỏi hơn tôi thế? Tôi thắng rồi đó, có phải hai mắt của các người đều mù hết rồi đúng không hả?” Serena hét lên với đám nhân viên đang túm tụm lại nói chuyện với nhau.
Có lẽ đám nhân viên đó cũng không ngờ rằng sẽ chạm mặt với Serena lúc này, đang bàn chuyện sau lưng người ta mà bị bắt gặp cũng chẳng phải việc hay ho gì nên nhất thời cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Bọn họ đã tiếp xúc với cô ta một khoảng thời gian rồi nên cũng phát hiện ra rằng cô ta rất tự cao tự đại, không ai có thể nói cô ta không tốt dù chỉ một chút nếu không người đó sẽ bị cô ta trút giận đến mức cực kỳ khó coi.
Vì thế nên sắc mặt của mọi người đều có chút sợ hãi, hơn nữa Serena vừa mới chiến thắng một