Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, Lâm Hoàng Phong cũng không phát hiện, vẫn một lòng ôm đứa bé, vẻ mặt chuyên chú.
Cô nhìn một màn này, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Khe khẽ bật cười, không ngờ, lúc cười lại đụng đến vết thương trên bụng, làm đau đến kêu lên một tiếng.
Lâm Hoàng Phong cũng vì vậy mà nghe được động, nhìn lại hướng cô.
Thấy cô đã tỉnh, vội vàng hỏi: "Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Anh đi gọi bác sĩ."
Anh sốt ruột muốn đi ra ngoài, lại bị cô kéo tay.
.
Đam Mỹ Sắc
"Em không sao.
Anh không cần lo lắng cho em!"
Làm sao có thể không lo lắng, rõ ràng rất yếu ớt, bây giờ lại làm như không có chuyện gì.
Cô như vậy khiến cho Lâm Hoàng Phong cảm thấy đau lòng.
Anh quay lại cầm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay anh nóng bỏng, giống như cảm giác trong lòng anh bây giờ, nhưng lại không biết kể từ đâu.
Chỉ biết là anh bây giờ phải ở bên cạnh cô, không muốn đi đâu.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn đưa bé anh ôm trong ngực một chút.
Đứa bé giống như Thanh Vy vậy, lúc sinh ra nhìn như là một con khỉ con, xấu xí muốn chết.
"Có thấy đứa bé nhìn xấu không?"
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho Lâm Hoàng Phong ngẩn người ra, mãi sau mới phản ứng được, cô là đang nói đến đứa bé trước ngực.
Nhìn kỹ một cái, quả thật có chút xấu xí.
Lâm Hoàng Phong ho khan một tiếng: "Có một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của anh, chỉ muốn bật cười, nhưng vẫn nhịn được.
Bởi vì thật sự vết thương quá đau.
"Thanh Vy khi đó còn xấu hơn vậy nữa!" Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười nói.
Lúc này, Lâm Hoàng Phong có chút bối rối: "Xấu hơn thế này nữa sao?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, Lâm Hoàng Phong nhìn đứa trẻ trong ngực một cái, đại khái rất khó tưởng tượng xấu hơn trong ngực mình thì sẽ ra thế nào nữa.
Nhìn anh như gà mắc tóc thế kia, khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt đầy ý cười, sau đó nói: "Anh yên tâm, bé con sẽ không như vậy suốt đâu.
Đúng rồi, là con trai hay là con gái?"
"Là con trai, em cực khổ rồi Nguyệt." Lâm Hoàng Phong cầm tay cô, hôn lên một cái.
"Không cực khổ.
Không cực khổ chút nào!"
Vì đứa bé này, thật sự cô đã chịu khổ nhiều, nhưng khi nhìn con ra đời, thì lại thấy chuyện gì cũng đều đáng giá hết.
Sau đó, trên mặt anh có chút khó xử, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: "Nguyệt, bác sĩ nói con sinh non cho nên thân thể sẽ có chút yếu ớt.
Có điều em đừng lo lắng, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho con!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe được, vẻ mặt ngưng trọng một chút, rất nhanh, cô liền bình thường trở lại.
Không vấn đề gì, bọn họ còn có thời gian cả một đời để chăm sóc cho con!
"Cho em nhìn con một chút!" Ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt rơi ở trên người đứa bé kia.
Lâm Hoàng Phong đưa đứa bé cho cô, Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy, chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Nhìn đứa bé này, cô không nhịn được thốt ra một câu: "Thật xấu xí..."
Lâm Hoàng Phong: "..."
Không biết vì sao, Lâm Hoàng Phong có loại cảm giác là đang nói mình.
Thật sự xấu đến vậy sao? Anh nhìn một cái, đúng thật là có.
Lúc này, đứa bé trong ngực cô đột nhiên bật khóc, Lâm Hoàng Phong có chút gấp gáp hỏi: "Thằng bé sao thế?"
Đỗ Minh Nguyệt thì ngược lại, mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cởi áo ra, sau đó cho đứa bé bú sữa.
Lâm Hoàng Phong nhìn một màn này, không biết vì sao, luôn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Sau khi uống sữa, đứa bé yên lặng ngủ lại.
Đỗ Minh Nguyệt đặt bé con bên người, dịu dàng nhìn con!
"Hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ngã vào trong hồ?" Lâm Hoàng Phong sợ đánh thức đứa bé, thấp giọng hỏi.
Nhớ tới chuyện này, Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi trầm mặc lại, bởi vì cô nhớ, có người ở phía sau đẩy cô một cái sau đó cô rớt xuống.
Chứ không, vị trí của cô lúc đó rất an toàn, cơ bản không thể nào té xuống hồ được.
"Em cũng không biết, chỉ