Lâm Hoàng Phong không nói lời nào, quay đầu sang chỗ khác.
Chu Thành An là lần đầu tiên thấy dáng vẻ giống như con nít này của Lâm Hoàng Phong.
Hóa ra ở trước mặt người mình thích, dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa, cũng sẽ vì người đó mà trở nên mềm mỏng.
Đỗ Minh Nguyệt sau đó quay đầu híp mắt cười nói: "Anh đừng để ý, anh ấy nói chuyện là như vậy đấy."
Chu Thành An sau khi nghe xong, trong lòng thật ra thì có chút lạc lõng.
Dưới góc nhìn của anh ấy, hai người này thật sự thân mật.
Nếu như không phải yêu thích nhau, căn bản sẽ không có được dáng vẻ này.
"Không sao, anh tin chủ tịch Phong cũng không phải cố ý." Chu Thành An lộ ra một nụ cười sao cũng được.
Anh ấy nhìn về phía đứa bé kia.
Da dẻ đen thùi lùi, ngủ quan cũng không rõ nét, có điều, theo dáng của ba mẹ, anh tin chắc đứa bé sau này nhất định rất đẹp trai!
"Đứa bé rất đáng yêu, không có ý chê bé con đâu.
Hai người đừng hiểu lầm." Anh ấy nghiêm túc giải thích.
Họ ở lại đó ít lâu, rồi ra về.
Lâm Bảo Phong nhìn đứa bé ở bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, mắt không ngừng chớp chớp.
"Dì Nguyệt, đây là em trai hay em gái của con vậy? Con nữa, sao nhìn xấu thế ạ?"
Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười, xoa xoa đầu của cậu bé: "Đây là em trai.
Em trai bây giờ còn nhỏ, chờ đến sau này, em trai sẽ đẹp trai hơn con nhiều!"
"Đẹp trai hơn con á? Con không tin đâu." Lâm Bảo Phong chu mỏ một cái, mặt đầy vẻ không tin.
"Vậy chúng ta cược đi.
Nếu đẹp hơn con thì con sẽ thế nào?"
Lâm Bảo Phong sửng sốt một chút, sau đó mặt đầy vẻ tự tin nói: "Cược thì cược, nếu đẹp hơn con, sau này con sẽ bảo vệ cho em."
Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng cười lên: "Được!"
Lâm Bảo Phong sau này thì biết, hứa hẹn cam kết ban đầu của mình, khiến cho cậu bé bầm tím cả ruột gan.
Lâm Hoàng Phong cùng Chu Thành An đi ra ngoài, vẫn là đang nói chuyện của Đỗ Minh Nguyệt.
"Nguyệt nói, có người ở sau lưng đẩy cô ấy, cho nên cô ấy mới có thể rơi vào trong hồ.
Hơn nữa, cô cũng không kết thù cùng người khác."
Chu Thành An sau khi nghe xong, thần sắc cũng không khỏi trở nên nghiêm túc: "Nói như vậy thì sẽ là ai chứ? Có ai biết Nguyệt ở Mỹ không?"
Lâm Hoàng Phong trầm tư một chút, lắc đầu một cái: "Cơ bản cũng không có bao nhiêu người biết Nguyệt ở Mỹ."
Như vậy thì kỳ quái quá.
Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn là không có manh mối nào.
Chu Thành An trở lại ở trong phòng một mình, lúc này điện thoại của anh ấy vang lên.
Thấy dãy số phía trên, anh ấy có chút phiền não tắt máy, sau đó ném vào một bên.
Anh ấy ngồi ở trên ghế salon tự hỏi, rốt cuộc là ai muốn đẩy Nguyệt vào chỗ chết?
Đang lúc trầm tư, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Anh ấy đứng lên, mở cửa, khuôn mặt của Lâm Ngọc Yên liền xuất hiện ở trước mặt của anh ấy.
"Anh Thành An, anh đang làm gì vậy? Tại sao không nhận điện thoại của em?" Lâm Ngọc Yên ngang ngược nói.
Chu Thành An thấy là cô ta, mặt đầy vẻ chán ghét: "Sao cô lại ở đây?"
Lâm Ngọc Yên mặt đầy đắc ý: "Trên thế giới này, nào có chuyện gì mà bổn tiểu thư không làm được đâu?"
Chu Thành An sau khi nghe xong, chỉ chỉ phía cửa lạnh nhạt nói: "Tôi bây giờ không muốn nhìn thấy cô, cô đi ra ngoài cho tôi!"
Lâm Ngọc Yên bĩu môi một cái, sau đó nắm ống tay áo của anh ấy, làm nũng nói: "Đừng mà, anh Thành An, em mới đến đây anh đã đuổi em đi, đừng mà."
Chu Thành An bây giờ không muốn nhìn thấy cô ta.
Nghe được giọng của cô ta cũng cảm thấy chán ghét, cho tới bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào có thể khiến cho anh ấy chán ghét cực kỳ thế này.
"Lâm Ngọc Yên, cô hẳn biết tôi không thích cô.
Cô làm những thứ này sẽ chỉ khiến cho tôi càng thêm ghét cô mà thôi."
Lâm Ngọc Yên cắn môi một cái: "Anh Thành An, em biết bỏ thuốc cho anh là em không đúng.
Anh cũng không cần chạy tới nơi này.
Hơn nữa, Đỗ Minh Nguyệt đó cũng ở đây, em ghét cô ta!"
Nghe được tên của Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt của Chu Thành An đột nhiên