Nói xong Thanh Vy liền nhảy chân sáo lên lầu.
Từ Lâm nhìn theo bóng lưng của cô bé, sờ gò má mình một cái, nụ cười cũng dần dần hiện lên.
Lần này Viên Quân Minh, thật rất khó xoay mình lần nữa.
Lại bởi vì chuyện mình tự ý dùng tiền công quỹ nên bị tòa án dẫn độ.
Bây giờ tập đoàn Viên thị cũng đã bị đóng, chờ đợi kết quả tòa án.
Tin tức này khiến cho người khác có chút bất ngờ, nhưng lại cảm thấy bình thường.
Dù sao, anh ta chọc tới lại là tập đoàn Lâm thị.
Mẹ của Dung Khiết thấy được cái tin tức này, nét mặt và hình dáng đầy vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Không nghĩ tới nhà họ Viên đã tàn đến cái mức này.
Thật may ban đầu không để cho con gả cho anh ta, nếu không bây giờ con cũng gặp họa theo rồi!"
Dung Khiết nhìn cái tin tức đó một cái, cười lạnh một tiếng: "Với cái bộ dạng này của anh ta có thể so với Lâm Hoàng Phong hay sao? Lâm Hoàng Phong là người mà con nhắm trước từ lúc còn đi học rồi!"
"Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Phong, người ta cũng kết hôn rồi, con còn đang suy nghĩ gì đấy?" Mẹ của Dung Khiết đứng lên, đưa tay ấn trán cô ta một cái.
Dung Khiết kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn móng tay mình vừa mới làm xong: "Cái này có gì đâu, có thể ly dị mà.
Đỗ Minh Nguyệt đó, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi, còn đẹp bằng một nửa của con nữa."
Người phụ nữ kia, cô ta cũng không phải là chưa thấy qua.
Cùng lắm chỉ là thanh thuần trong sáng một chút thôi.
Nhưng đàn ông, không phải ai cũng thích người hấp dẫn sao?.
Truyện Gia Đấu
Huống chi cô ta gặp anh trước, ban đầu nếu không phải là bởi vì sự kiện kia, anh cùng cô ta cũng sẽ không đến mức này.
Nói trắng ra là, ban đầu thì không nên vì muốn đến gần anh, mà đồng ý lời tỏ tình của anh em tốt của anh.
Sau khi khiến cho hai người họ đánh nhau một trận, từ sau đó Lâm Hoàng Phong không nói chuyện với cô ta nữa.
Sau đó vẫn luôn hỏi thăm tin tức của anh, nhưng không hỏi thăm được, rồi mới buông tha.
Thế nhưng không nghĩ tới, cô ta lại đụng phải anh ở nơi đó.
Điều này nói rõ, duyên phận của hai bọn họ vẫn còn, cho nên mới để cho bọn họ gặp nhau.
Bởi vì như vậy, cô ta liền có mục tiêu mới, đó chính là Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong tốt biết bao.
Nhà có tiền có thế, dáng dấp cũng không tệ, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu cô gái.
Một người đàn ông như vậy, sao cô ta có thể để anh ta chạy thoát khỏi tay cô được.
Kết hôn rồi thì sao chứ? Cô ta nhất định đoạt lại anh.
Mẹ Dung Khiết nhìn cô ta một cái, thấy vẻ kiên định ở trong mắt cô ta, liền biết đứa con gái này của mình đang nói nghiêm túc.
"Không phải chứ, con nghiêm túc thật hay sao?" Mẹ Dung Khiết nhìn cô ta đầy kinh sợ.
Dung Khiết ngoắc ngoắc môi: "Đây có cái gì kỳ quái đâu, người thường leo chỗ cao, đây không phải là rất bình thường hay sao? Huống chi trong nhà anh ấy có tiền, đủ cho chúng ta tiêu mấy đời đó."
Mẹ Dung Khiết cũng có chút động lòng.
Nhưng rất nhanh liền lắc đầu một cái, nói: "Không được, con làm như vậy quá nguy hiểm.
Lâm Hoàng Phong là người nào chứ? Con nhìn tập đoàn Viên thị đi mà xem, kết quả của bọn họ là gì? Tóm lại, mẹ không cho phép con nghĩ những chuyện này nữa, mau tìm người kết hôn đi!"
Nói xong, cũng không chờ cô ta nói gì nữa, rời đi thẳng.
Dung Khiết nhìn bóng lưng của mẹ, cô ta sẽ không dễ dàng vứt bỏ như vậy.
Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ dựa, cô ta tất nhiên sẽ không ngu như vậy mà để cho anh đi.
Rất nhanh, không quá mấy ngày, Thanh Vy cùng Từ Lâm được đón đi, mà Đỗ Minh Nguyệt cũng đã xuất viện.
Đứa bé đặt ở trong nôi trong phòng sơ sinh.
Thanh Vy đang mở tròn mắt nhìn đứa bé đó.
Bây giờ bé con không còn xấu như lúc trước nữa, có điều vẫn còn hơi đen một chút, nhìn có chút không quen mắt.
Thanh Vy đưa tay chọt chọt gò má của cậu bé, thấp giọng nói: "Mẹ, sao em trai đen vậy ạ? Đây là em trai con sao? Nhìn có chút xấu xí."
"Đương nhiên rồi, con đừng chê em.
Khi con còn bé, con còn xấu hơn em nữa đó."
"Không thể