Gió ban đêm mát mẻ vô cùng, Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở cửa, lúc này trên người cô được phủ thêm một cái áo khoác.
"Đừng để bị lạnh, cẩn thận lát nữa lại bị cảm đó!"
Hóa ra, Lâm Hoàng Phong rửa chén được một nửa thấy cô mặc đơn giản, lúc này mới cầm cho cô một cái áo khoác.
Đỗ Minh Nguyệt cầm áo khoác, cười một cái ấm áp: "Cảm ơn chồng!"
Nghe được tiếng “chồng” này của cô, Lâm Hoàng Phong đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó khẩy mũi có một cái, vẻ cưng chiều.
"Anh đi rửa chén!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Ừ, đi đi, đi đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh rời đi, len lén cười lên.
Cái áo khoác của anh kia, trên đó còn lưu lại mùi thơm của anh, làm cho cô thấy yên tâm vô cùng.
Yến Thanh Nhàn nhìn bộ dạng này của cô, mặt đầy vẻ trêu chọc.
"Ở trước mặt mẹ, tỏ ra ân ái tình cảm cũng không biết tém tém lại!"
Đỗ Minh Nguyệt cười ha ha, sau đó móc vào tay bà, nũng nịu nói: "Mẹ, có phải mẹ cũng cô đơn không? Có muốn tụi con tìm cho mẹ một người bạn hay không?"
Yến Thanh Nhàn vừa nghe cô lại trêu ghẹo bà.
Bà gõ một cái lên đầu cô: "Nói bậy gì đấy.
Con cho rằng mẹ là con đấy à? Cũng đã già thế này rồi, còn tìm bạn già gì nữa…"
"Cái tuổi này thì sao? Con cảm thấy bất kể mẹ như thế nào cũng đều là đẹp nhất."
Những lời này làm cho Yến Thanh Nhàn hết sức vui vẻ.
Bà bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Con đó, thật là khéo miệng."
Nói xong, Yến Thanh Nhàn nhìn về phía xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có chút phiền muộn.
"Nghĩ lúc đó, mẹ cũng được xem như là người đẹp ở chỗ chúng ta rồi.
Khi đó ba con đối xử với mẹ thật sự rất tốt.
Mẹ cho rằng gả cho ông ta chính là chuyện hạnh phúc nhất của mẹ.
Cho nên mẹ thấy, có phải chịu khổ với ông ta cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà…"
Nói tới chỗ này, bà liền dừng lại, sau đó đôi mắt chợt ngấn lệ.
Đỗ Minh Nguyệt biết bà nói ai.
Trong lòng cô cũng có chút khó chịu.
Trên cái thế giới này, ai không hy vọng mình có thể gặp được một người đàn ông để mình có thể nương tựa được cả đời đâu.
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.
Đỗ Chính Lâm là một người tệ bạc!"
Yến Thanh Nhàn biết cô là đang an ủi bà.
Bà vỗ vỗ tay của cô, dịu giọng nói: "Con đừng nói ông ta như vậy.
Dù có thế nào, ông ta cũng là ba của con."
Đỗ Minh Nguyệt không nói gì nữa, chỉ là nhớ lại lời nói trước lúc ông ta rời đi, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Nhưng chuyện đã đi đến bước này, dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể trở về như trước được.
"Con biết mẹ.
Thật ra thì, mẹ vẫn có cảm tình đối với ông ta, đúng không?"
Đầu của Đỗ Minh Nguyệt tựa vào trên bả vai bà, nhìn về phương xa, trong lòng cũng có chút phiền muộn.
Hẳn sẽ khó mà quên, dẫu sao Đỗ Chính Lâm là người đàn ông đầu tiên của mẹ.
Huống chi hai người lại ở bên nhau một khoảng thời gian lâu như vậy rồi.
Sao có thể nói quên là quên ngay được đâu.
"Đã không quan trọng nữa rồi.
Nguyệt, bây giờ quan trọng nhất, chính là con được hạnh phúc vui vẻ.
Những thứ khác đều không quan trọng với mẹ nữa." Yến Thanh Nhàn vỗ vỗ tay của cô.
Đỗ Minh Nguyệt rũ mắt xuống.
Làm sao có thể không có vấn đề được? Bây giờ cô hạnh phúc, nhưng nếu như người bên cạnh không có được hạnh phúc, vậy cô cũng không vui.
Buổi tối lúc đi ngủ, Đỗ Minh Nguyệt nhắc đến chuyện này với Lâm Hoàng Phong.
"Em nghĩ rằng, hay là chúng ta để mẹ đi xem mắt đi? Nếu không mẹ chỉ có một mình, em rất lo lắng."
Lâm Hoàng Phong nghe quyết định này của cô, có chút kinh ngạc.
Có điều sau đó suy nghĩ một chút, nhất định là lúc hai người phụ nữ nói chuyện đã nói cái gì đó liên quan.
"Tại sao lại nghĩ như vậy thế?" Lâm Hoàng Phong trở người nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu xuống, bấu móng tay mình, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là em thấy, mẹ chỉ có một mình chẳng có ai bầu bạn, chắc chắn rất cô đơn."
"Em hỏi