Yến Thanh Nhàn nhìn cửa hàng kia một cái, thở dài nói: "Được rồi, nếu cũng đã tới, vậy thì vào xem một chút đi!"
"Yes!" Đỗ Minh Nguyệt mừng thầm trong lòng.
Nhân viên bán hàng trong tiệm đi tới: "Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho hai người không?"
Đỗ Minh Nguyệt vẫy tay một cái: "Không cần, tự chúng tôi nhìn một chút, cảm ơn!"
Nhân viên bán hàng kia gật đầu một cái, sau đó liền đi theo sau lưng hai người.
Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, tính thử xem nếu đi coi mắt thì nên mặc quần áo như nào mới thích hợp.
Lúc cùng người kia nói chuyện, cảm giác người kia rất nho nhã, lịch thiệp, chắc chắn cũng sẽ thích một quý bà nho nhã như vậy đi!
"Hay là mua váy đi?" Đỗ Minh Nguyệt vừa nghĩ như thế liền vuột miệng nói ra.
Yến Thanh Nhàn nghe được cô nói, xoay đầu lại nhìn về phía cô, hỏi: "Con thích váy à?"
"Hả? Không phải, không phải.
Con cảm thấy nên mua váy cho mẹ, mẹ mặc váy là đẹp nhất." Đỗ Minh Nguyệt cười hì hì trả lời.
Sau đó len lén đi hỏi nhân viên bán hàng: "Có cái gì mặc vào tương đ6ói thùy mị không? Để cho tầm tuổi mẹ tôi mặc."
Nhân viên bán hàng kia liền hiểu ý: "Có thưa cô, cô chờ một chút!"
Nói xong, nhân viên bán hàng kia liền bỏ đi tìm quần áo cho cô.
Đúng lúc này Lâm Hoàng Phong gọi cho Đỗ Minh Nguyệt một cú điện thoại: "Nghe má Ngô nói, em cùng mẹ cùng đi ra ngoài?"
"Đúng, đúng, đúng.
Hai mẹ con em đang ở bên trung tâm thương mại.
Anh mau qua đây đi.
Em mua nhiều đồ lắm, xách về mệt chết mất!"
Câu nói kế tiếp, Đỗ Minh Nguyệt nói rất nhỏ tiếng, giống như là đang lẩm bẩm vậy, nhưng vẫn bị Lâm Hoàng Phong nghe rõ ràng.
Anh cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp đầy từ tính: "Em đừng xách, để đợi anh tới.
Bây giờ anh đi đón tụi nhỏ, chút nữa sẽ tới đón em."
"Được đó, chồng nhà em tuyệt vời nhất!" Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được tán dương.
"Vậy anh có được thưởng không? Hử?"
"Anh muốn được thưởng gì đây?"
"Hôn anh một cái!"
Mặt của Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, nhưng vẫn hôn một cái qua điện thoại di động: "Chụt."
"Như vậy được chưa?"
Cô nghĩ nếu như không được, cô sẽ mặc kệ anh.
Giống như là nghe được nội tâm cô, Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng: "Vợ đại nhân, sao có thể không được chứ?"
"Miệng lưỡi trơn tru, mau tới đón mẹ con em đi!"
Nói xong, không cho anh cơ hội trả lời, liền cúp điện thoại.
Mà bên đây, nhân viên bán hàng cũng cầm quần áo ra, đi tới trước mặt cô, nói: "Thưa cô, đây là đồ tôi tìm cho cô.
Là mẫu mới nhất đang thịnh hành.
Dì mặc vào, nhất định sẽ rất duyên dáng."
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, nhân viên bán hàng bây giờ cũng quá biết cách nói khéo với khách hàng.
"Vậy thì cầm những thứ này, cho mẹ tôi thử một chút!"
Yến Thanh Nhàn nhìn một đống quần áo trước mặt, lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt: "Mấy món đồ này đều đưa mẹ mặc thử?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Vâng, mẹ mau thử một chút đi!"
Yến Thanh Nhàn không biết con gái nhà mình muốn làm gì, nhưng vẫn cầm quần áo đi thử.
Kết quả, bộ nào cũng rất vừa người.
Chủ yếu là bởi vì Yến Thanh Nhàn có vóc người cao gầy, mặc quần áo gì cũng đều đẹp mắt.
"Mẹ, con thấy mua hết đi!"
Đỗ Minh Nguyệt thật cũng mua hết chừng đó quần áo.
Yến Thanh Nhàn tiếc tiền, không kiềm được nói cô mấy câu: "Con mua quần áo nhiều như vậy làm gì? Mấy triệu một bộ.
Con có nhiều tiền như vậy à? Mua một hai bộ là được, chúng ta trả lại bớt đi!"
"Mẹ!" Đỗ Minh Nguyệt kéo lại tay bà lại: "Mẹ, số tiền này đều là con kiếm được.
Mẹ nuôi con từ bé cũng không dễ dàng gì, con mua mấy bộ đồ cho mẹ thì có sao đâu? Tiền còn có thể kiếm nữa, quan trọng nhất không phải vui vẻ mới đúng sao?"
Cả đời này của bà, đã quá khổ cực rồi.
Theo Đỗ Chính Lâm chịu khổ, đến khi ông ta có tiền thì lại đuổi bà đi.
Bà chưa từng được hưởng một ngày tốt đẹp vui vẻ nào.
Bây giờ khó khăn lắm cuộc sống mới khá