Yến Thanh Nhàn đương nhiên là hy vọng hai người bọn họ thật hạnh phúc.
Có điều, nếu con gái mình đã nói như vậy, bà cũng không nói thêm gì nữa.
"Bỏ đi, bỏ đi.
Con tin tưởng cậu ấy là tốt."
Lúc này, Lâm Hoàng Phong cũng lái xe tới, hạ cửa kính xe xuống, ba cái đầu nhỏ liền lộ ra.
"Mẹ, bà ngoại." Thanh Vy ngọt ngào gọi.
Sau đó, Lâm Hoàng Phong cũng mở cửa, một đôi chân dài cực kỳ thu hút, trên đường đã có không ít người nhìn lại bên này.
Anh đi xuống, nhận lấy đồ trong tay Đỗ Minh Nguyệt, dịu dàng hỏi: "Có mệt hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái: "Không mệt, chỉ có mua hơi nhiều nhỉ?"
"Tiền xài hết rồi sao? Xài hết rồi, thì anh còn đây này!" Lâm Hoàng Phong nghiêm mặt nói.
Dưới góc nhìn của anh, tiền kiếm được là để cho vợ tiêu.
Nếu không thì tự kiếm tiền cũng không có ý nghĩa gì.
"Tiền của anh tiêu vào đâu mới hết? Mua hai căn biệt thự cũng không hết." Đỗ Minh Nguyệt gắt giọng.
Lâm Hoàng Phong ôm bả vai cô, hôn một cái bên tai cô, thấp giọng nói: "Có đạo lý, ngày mai sẽ đi mua hai căn!"
Thấy dáng vẻ tiêu tiền như nước của anh, Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được đảo mắt một vòng.
Ba đứa bé ngồi trên xe thấy hai người như thế, không nhịn được lấy tay che mắt đi, lại phô diễn tình cảm bên ngoài.
"Được rồi, đừng đứng đó anh anh em em nữa, mau lên xe về nhà đi!" Yến Thanh Nhàn cũng thật sự là không nhìn nổi, mở cửa xe ngồi vào trong.
Đỗ Minh Nguyệt đẩy anh một cái, sau đó cũng ngồi vào trong xe, còn dư lại Lâm Hoàng Phong ở một mình thu dọn những cái còn lại.
Rất nhanh thì cũng đã đến thời gian hẹn xem mắt trên mạng.
Đỗ Minh Nguyệt suy tính, làm sao mới có thể dẫn mẹ nhà mình đi.
Nếu là nói thẳng, chắc chắn là không được!
Bằng không thì gạt bà một lần? Có điều như vậy có bị đánh hay không?
Đỗ Minh Nguyệt có chút sốt ruột, không biết tìm lý do mới tốt, mới không khiến cho bà nghi ngờ.
Ngay lúc Đỗ Minh Nguyệt đang không biết làm thế nào, Yến Thanh Nhàn đi từ trên lầu xuống.
"Con ở đây làm gì? Cho bé bú sữa chưa?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Con cho bé ti sữa rồi!"
Yến Thanh Nhàn nhìn cô một chút, dáng vẻ muốn nói gì đó mà lại thôi, cuối cùng rời đi mà không nói câu nào.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng bà, cuối cùng vẫn gọi bà lại.
"Mẹ, con thấy hôm nay tiết trời tốt thật.
Hay là chúng ta ra ngoài tản bộ một chút, thế nào?"
"Thời tiết tốt?" Yến Thanh Nhàn nhìn khí trời bên ngoài một chút.
Quả thật tốt vô cùng, không có mặt trời, gió thổi hiu hiu cũng rất thoải mái.
Nhưng Yến Thanh Nhàn bây giờ không có tâm tình gì để ra ngoài dạo chơi.
"Không đi! Còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, hôm khác đi đi!" Yến Thanh Nhàn quay đầu, cầm ga trải giường lên ban công phơi.
Đỗ Minh Nguyệt có chút không biết làm sao: "Làm gì có việc gì đâu chứ? Mẹ chỉ là không có việc làm không chịu được thôi.
Con thấy, hôm nay mẹ vẫn nên đi ra ngoài dạo chơi phơi nắng với con, như vậy tâm tình sẽ vui vẻ hơn một chút!"
Nếu không, thì làm sao có thể gặp được nhân duyên của mình chứ?
Yến Thanh Nhàn vừa định nói không cần, mà đã bị Đỗ Minh Nguyệt kéo đi.
"Đúng rồi.
Quần áo hôm trước chúng ta mua vừa hay có dịp dùng.
Con trang điểm cho mẹ một chút, thế nào?"
Đỗ Minh Nguyệt tự mình nói, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải khiến cho bà biến thành một đại mỹ nhân, sau đó làm cho người kia chấn động.
Yến Thanh Nhàn cơ bản cũng biết sao phải trang điểm cho mình, lần này không hiểu Đỗ Minh Nguyệt lại bị cái gì nữa.
"Nguyệt, đi ra ngoài tản bộ thôi mà, không cần khoa trương như vậy chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt ấn Yến Thanh Nhàn ngồi xuống ghế: "Khoa trương, ăn mặc đẹp một chút, tự mình nhìn cũng thấy vui mà.
Tóm lại, hôm nay mẹ cứ nghe con."
Nói xong, cô liền lục trong tủ quần áo của bà, chọn lấy một món đồ cô thấy hợp mắt.
"Cái này, mẹ đi thay đi."
Yến Thanh Nhàn đứng lên: "Hôm nay con có chuyện gì thế? Đột nhiên tìm đồ cho