Chị Trần đã làm việc ở công ty này được tám, chín năm, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Cho nên lần này, Lâm Hoàng Phong đã cho chị đi nghỉ tuần trăng mật một tháng.
Sau khi Thúy Hân phát hiện ra, cô không khỏi cảm thấy có chút hâm mộ.
Thấy cô hâm mộ như vậy, Dư Hồng Thu liền trêu chọc: “Cô mau mau kết hôn thì không phải cũng được đãi ngộ như vậy sao? Hơn nữa, Trình Tuấn Dương cũng là nhân viên kỳ cựu, kỳ nghỉ của hai người có khi còn dài hơn thế."
Biết Dư Hồng Thu đang trêu chọc mình, Thúy Hân nhìn những chiếc móng tay trên tay cô, nhàn nhạt nói: “Không phải Triệu Hưng nói đã cầu hôn cô thành công sao? Sao cô còn không có động tĩnh gì vậy?"
Dư Hồng Thu nghe xong, sắc mặt nhất thời liền cứng lại, không bao lâu liền trở lại như cũ.
“À? Không, chúng tôi chưa định kết hôn sớm như vậy.” Cô ấy nói với vẻ né tránh.
Thúy Hân không ngốc, cô có thể thấy trong chuyện này có gì đó còn khuất tất.
Nhưng mà, đây không phải là lúc hỏi chuyện này, nếu Dư Hồng Thu không muốn nói, Thúy Hân cũng không muốn ép buộc.
Chỉ là sau đó, tâm trạng của Dư Hồng Thu cũng không còn vui vẻ nữa, thay vào đó là một chút buồn bã.
Thúy Hân nhìn vào mắt cô ấy và thở dài, có vẻ như cô cần tâm sự với Dư Hồng Thu một chút.
Đám cưới của chị Trần đã sớm đến, có rất nhiều người có mặt trong khách sạn lớn nhất thành phố X.
Đỗ Minh Nguyệt mặc một chiếc váy bó sát màu xanh nhạt, tôn lên vóc dáng của cô một cách hoàn hảo.
Cô ấy đứng trước Lâm Hoàng Phong và tinh nghịch hỏi: “Trông đẹp không?"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô một cái, xoay người nhặt một chiếc áo khoác dày mặc vào cho cô.
Sau khi cô mặc áo vào, Lâm Hoàng Phong gật đầu và nói với vẻ hài lòng: “Tốt hơn nhiều rồi."
Đỗ Minh Nguyệt: “..."
Cô cởi áo khoác ngoài, “Lâm Hoàng Phong, mắt thẩm mỹ của anh để đâu vậy? Em không muốn mặc cái này..."
Lâm Hoàng Phong nắm tay cô, nhỏ giọng nói: “Nếu bà Lâm nhất định không chịu mặc cái áo này, đêm nay hẳn là mất ngủ."
Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, thật lâu sau mới phản ứng lại được.
Hóa ra anh lại dám mở miệng uy hiếp cô.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cô cũng sợ bị Lâm Hoàng Phong gây sức ép vào ban đêm nên ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
“Thế này đã được chưa?” Đỗ Minh Nguyệt hỏi với vẻ ngoan ngoãn.
Lâm Hoàng Phong gật đầu rất hài lòng, sau đó vòng tay qua eo cô và mỉm cười: “Đương nhiên, chồng em rất hài lòng."
Đỗ Minh Nguyệt cong lên khóe miệng, người này biết bắt nạt cô rồi.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRÙ MtruуệИ.V n )
Tất nhiên, ngoài Đỗ Minh Nguyệt và Lâm Hoàng Phong, Yến Thanh Nhàn cũng được Đỗ Minh Nguyệt đưa đi cùng.
Còn có bé Vũ Thần.
Cậu bé mở đôi mắt to tròn, đen láy nhìn Đỗ Minh Nguyệt.
Khi thấy mẹ nhìn lại, cậu liền nở một nụ cười ngây thơ.
Đôi mắt cậu bé nheo lại, không thể ngăn được hàng mi dài đen của mình.
Nhìn quả thật là giống hệt ba.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ vậy.
Cô đưa tay chạm vào đứa bé.
Vũ Thần càng thêm vui vẻ, cười lớn thêm.
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Minh Nguyệt cũng bật cười.
"Vũ Thần của mẹ thật đáng yêu..."
“Được rồi, mau lên xe đi, nếu không sẽ đến muộn.” Yến Thanh Nhàn ôm đứa nhỏ, vẻ mặt chán ghét nhìn cô.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy gần đây mẹ cô càng ngày càng chán ghét cô, điều này khiến cô có chút thương tâm.
Khi đến hiện trường đám cưới, Đỗ Minh Nguyệt với Lâm Hoàng Phong xuất hiện tay trong tay khiến nhiều người tập trung vào họ hơn.
"Đây là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, người ở bên cạnh chắc là vợ của anh ta."
"Trời ạ, đây là loại trang phục gì vậy? Tại sao lại có áo khoác? Thật buồn cười."
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà trốn vào.
“Đều tại anh đấy, mọi người đều thảo luận về quần áo của em.” Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói, nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hoàng Phong nghe cô nói lời này, quay đầu lại nhìn.
Đám người vừa thấy ánh mắt của anh liền không dám nói nữa.
“Bây giờ thì