Lâm Hoàng Phong cũng không tức giận, cười đáp: “Tôi thấy khi anh kết hôn thì cũng gần như thế rồi.”
Người đàn ông không phủ nhận điều đó, nhưng nhìn thấy một tia thương cảm trong mắt anh ta.
Sau đó, cả hai nhìn nhau và cười.
Nhìn bọn họ, Đỗ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.
Vậy hiện tại, cô đã trở thành không khí rồi sao?
Lúc này người đàn ông nhìn cô, cười hỏi: “Không giới thiệu cho tôi à?"
Sau khi Lâm Hoàng Phong nghe xong, anh ôm eo cô, “Đỗ Minh Nguyệt, vợ của tôi."
Nói xong, anh nhìn Đỗ Minh Nguyệt và nói, “Đây là bạn thời thơ ấu của anh, Cao Tử Hào."
Đỗ Minh Nguyệt chớp mắt, chỉ nghĩ rằng thế giới này quá nhỏ, nên chuyện thế này cũng có thể xảy ra được.
"Xin chào, tôi đã từng đi lính, nên có lẽ Hoàng Phong đã không giới thiệu tôi với cô."
Đúng là có chuyện này, Đỗ Minh Nguyệt sờ sờ dái tai, “Có lẽ là như vậy.
Nhưng tôi khá ngạc nhiên khi anh và chị Trần kết hôn."
Khi cô đang nói chuyện, chị Trần mặc một chiếc váy cưới màu trắng liền bước ra.
Ngay khi chị Trần xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chị ấy.
Đặc biệt là Cao Tử Hào, ánh mắt gần như dán vào thân thể của Chị Trần.
Chị Trần thấy anh ta liền nhẹ giọng hỏi: “Nhìn có đẹp không?"
Cao Tử Hào còn chưa lên tiếng, những người ở bên đã cười nói: “Mắt anh ta đang nhìn cô thế kia, cô nghĩ xem có đẹp không?"
Chị Trần không thể không hạ mắt xuống khi họ cười, nhưng một nét xấu hổ thoáng qua trên khuôn mặt chị.
Cao Tử Hào gãi đầu và cười cùng với chị Trần.
Anh ta trông giống như một thanh niên trẻ tuổi mới yêu lần đầu.
"Dù em mặc cái gì, anh đều thấy rất đẹp."
Chị Trần cười xấu hổ, rồi nắm tay anh ta.
Đi theo phía sau chị Trần là Dư Hồng Thu và Thúy Hân.
Hai người họ đang mặc đồ phù dâu, nhìn nhau ghét bỏ.
Khi thấy Đỗ Minh Nguyệt đi tới, cả hai đã chạy đến.
“Ôi, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
Tớ còn tưởng cậu không đến cơ đấy.” Dư Hồng Thu bực bội nói.
Đỗ Minh Nguyệt biết rằng họ thực sự rất lo lắng cho cô, “Xin lỗi, tớ đã làm hai người lo lắng."
Dư Hồng Thu đang định nói không, nhưng cô ta đột nhiên nhìn thấy Vũ Thần trong vòng tay Đỗ Minh Nguyệt, liền kêu lên một tiếng: “Trời ơi, đây có phải là con của cậu không? Thật dễ thương."
Vũ Thần đang mút tay, đôi mắt trong veo đang nhìn ra xung quanh, giống như là rất tò mò về tất cả những thứ này.
Dư Hồng Thu bị bộ dáng dễ thương của cậu bé hấp dẫn, tình thương của mẹ nháy mắt liền tràn ra lên.
Sau đó, cô bắt đầu chơi đùa của Vũ Thần.
Lúc này Trình Tuấn Dương cũng đi tới, anh ta rất đẹp trai khi mặc quần áo phù rể.
Thúy Hân nhìn Dư Hồng Thu đang trêu chọc đứa trẻ, hỏi: “Triệu Hưng của cô đâu rồi? Sao anh ta vẫn chưa tới đây thế?"
Dư Hồng Thu sau khi nghe xong thì sửng sốt một hồi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Anh ấy muốn làm việc, tôi đoán anh ấy sẽ không thể đến."
Đỗ Minh Nguyệt cũng thấy rằng biểu hiện của Dư Hồng Thu có chút không đúng.
Có lẽ một lát nữa phải nói chuyện cùng Dư Hồng Thu một lát xem sao.
Thời gian đã trôi qua, Lâm Hoàng Phong bị bao vây bởi một nhóm đàn ông, có vẻ đang nói về điều gì đó.
Đỗ Minh Nguyệt định tìm một chỗ để ngồi xuống, nhưng cô lại nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy ông Lộ.
“Là cháu hả Minh Nguyệt.
Chú còn tưởng mình đã nhận lầm người rồi cơ.” Ông Lộ cười nói.
Sau đó, ông ta nhìn thấy Yến Thanh Nhàn phía sau Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt ông ta liền nhìn chằm chằm vào bà ta.
Yến Thanh Nhàn hơi xấu hổ khi bị nhìn như vậy.
Vì thế bà ta liền di chuyển ra phía sau Đỗ Minh Nguyệt, tránh đi ánh nhìn của ông Lộ.
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ lại gặp ông Lộ ở đây.
Ông ta có quen biết với chị Trần sao?
"Chào chú Lộ, thật là trùng hợp."
Ông Lộ cười đáp: