Gõ đến mỏi cả tay vẫn không thấy ai mở cửa, Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.
Đột ngột xung quanh lao ra ba chiếc bóng nhỏ xíu.
“Mừng mẹ xuất viện!”
Đỗ Minh Nguyệt bị dọa giật cả mình, ngơ ngác hồi lâu mới kịp phản ứng đám quỷ con này đang giở trò gì.
“Thật là, chắc mẹ bị hù chết mất!”
“Mẹ, con hi vọng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh.”
Thanh Vy cười hì hì, chậm chạp đi tới.
Trong lòng cô cảm động, ôm tất cả vào lòng, thanh âm dịu dàng đầy dứt khoát.
“Mẹ sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nữa đâu.
Mấy đứa yên tâm đi!”
“Nói thì phải giữ lấy lại, mẹ mau mau ngoéo tay đi!”
Thanh Vy chìa ngón út ra, khẽ cong lên chờ đợi.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cử chỉ của con gái, khẽ bật cười, đồng thời giơ ngón út ra.
Hai người móc ngón út vào nhau, nhìn đối phương nở nụ cười, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt dẫn mấy đứa đi, Thanh Vy leo lên xe thấy thiếu mất một người bèn hỏi.
“Bà ngoại không tới hả mẹ?”
“Bà ngoại chăm sóc mấy đứa lâu như vậy, hiện tại cần phải nghỉ ngơi!”
Cô dịu dàng vuốt tóc Thanh Vy, cô bé chớp mắt.
“Nhưng vậy chẳng phải bà sẽ không nhìn thấy ông ngoại nữa ư?”
“Con nói cái gì? Cái gì mà ông ngoại?”
“Không có, con không có nói gì hết!”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt, Thanh Vy biết bản thân trong vô thức lỡ lời bèn nâng bàn tay nhỏ nhắn bụm chặt miệng mình, đôi mắt to tròn đảo quanh.
Nhưng cô lại nghe rất rõ hai từ ông ngoại từ trong miệng con gái phát ra.
“Thanh Vy, bé ngoan không được nói dối, con biết chưa? Con mau kể cho mẹ biết, con với bà ngoại gần đây có chuyện gì?”
Thanh Vy cúi đầu, chơi với ngón tay của mình, dường như không muốn mở miệng.
Đỗ Minh Nguyệt thấy vậy liền chậm rãi dẫn dắt, dụ dỗ cô bé.
“Thanh Vy, con nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được chứ? Chỉ cần con nói, con muốn thứ gì mẹ cũng sẽ cho con.”
“Con không có bất kì yêu cầu gì hết.
Con chỉ muốn, con kể cho mẹ rồi, mẹ không được nói lại với bà ngoại!”
Thanh Vy mím môi, khẽ lắc đầu.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy liền gật đầu cam đoan.
“Được, con nói mẹ nghe, mẹ tuyệt đối sẽ không kể với bà ngoại!”
“Thật ra, hôm đó con nhìn thấy ông ngoại làm công ở một chỗ, sau đó có người đi đến bắt nạt ông.
Con thấy được, cho nên liền nói bà ngoại dừng xe.”
Thanh Vy do dự nửa ngày, mới chậm rể nói ra.
Thì ra hôm đó Đỗ Chính Lâm bởi vì làm hỏng việc mà bị ông chủ mắng cho một trận, không ngờ chuyện này lại bị Thanh Vy tình cờ bắt gặp, nhất quyết muốn xuống xe giúp đỡ.
Sau đó hai người liền gặp lại, mà Yến Thanh Nhàn cùng Đỗ Chính Lâm vì mấy đứa nhỏ, ngày càng gần lại với nhau hơn.
Tuy nhiên chuyện này, Thanh Vy không hề nói cho Đỗ Minh Nguyệt nghe, bởi vì Yến Thành Nhàn dặn dò, vì lẽ đó cho nên cô hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Chẳng trách thời điểm Đỗ Minh Nguyệt bảo bà không cần đi đón bọn trẻ nữa, trên mặt bà lại có vẻ thương tâm khổ sở.
Bấy giờ suy nghĩ lại, hẳn là Yến Thanh Nhàn vẫn còn mềm lòng với Đỗ Chính Lâm.
Rõ ràng từng bị đối phương lừa gạt một lần, vì sao vẫn không chịu rút kinh nghiệm.
Đỗ Minh Nguyệt khẽ thở dài, gương mặt buồn bã.
Thanh Vy ở bên cạnh nhìn tahasy dáng vẻ này của mẹ mình, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Mẹ, mẹ đừng nói cho bà ngoại biết là con kể, bà nhất định sẽ trách con.”
“Mẹ biết rồi, mẹ sẽ không nói đâu.
Con phải tin mẹ chứ!”
Đỗ Minh Nguyệt vươn tay xoa đầu Thanh Vy, hiểu rõ trong lòng cô bé đang sợ hãi chuyện gì.
Bấy giờ Thanh Vy mới chịu nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Thời điểm cô quay về nhà, mấy lần muốn hỏi Yến Thanh Nhàn chuyện này.
Nhưng lời ra đến khóe môi lại chẳng cách nào nhả thành chữ.
Bà thấy con gái bộ dạng muốn nói lại thôi, bèn hỏi.
“Con làm sao vậy, có chuyện muốn nói với mẹ à?”
“Không có, không có chuyện gì đâu mẹ.”
Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu.
Dứt lời, cô vội vàng rời đi.
Yến Thanh Nhàn nhìn theo óng lưng con gái, bà cảm giác cô cứ bồn chồn, kì quặc vô cùng.
Tối đến, Đỗ Minh Nguyệt liền