Đỗ Minh Nguyệt vội vàng lau đi nước mắt, hiện tại nhớ lại những thứ này đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.
Hồi ức chính là hồi ức, cho dù tươi đẹp đến đâu đi chăng nữa thì vẫn chẳng tài nào tha thứ được cho những chuyện về sau mà người đàn ông này đã gây ra.
Cô bình ổn lại tâm tình bản thân, sau đó bước vào trong!
Một nhân viên phục vụ đi đến, hỏi cô cần gì.
Bất giác phía sau liền vang lên thanh âm ồn ào, nặng trịch quát mắng không ngớt.
“Ông làm cái gì vậy.
Nơi này đâu đâu cũng là đồ sứ quý hiếm, vậy mà ông làm vỡ hả!”
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Tôi không phải cố ý!”
Đỗ Chính Lâm sửng sốt, sau đó lập tức khom lưng nói lời xin lỗi.
Người đàn ông gương mặt tràn đầy vẻ tiếc hận.
“Xin lỗi, lời xin lỗi này có tác dụng không? Một bình gốm sứ trị giá mấy trăm triệu, ông đền nổi chắc?”
Đỗ Chính Lâm bị những con số này dọa sợ.
Trước đây, đối với ông vài trăm triệu chẳng thành vấn đề nhưng hiện tại đối với người không có một xu dính túi như ông thì đây chính là cái giá trên trời.
Đỗ Chính Lâm im lặng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Vì loại đồ vật này, ông biết bản thân không đền nổi.
Người đàn ông kia sau khi mắng cho đã miệng liền trực tiếp kêu gào.
“Gọi giám đóc của ông xuống đây, chúng ta thảo luận về vấn đề bồi thường!”
“Đừng, đừng gọi giám đốc! Cầu xin ông, chúng ta có thể giải quyết giữa cá nhân với nhau thôi được không ạ.”
Đỗ Chính Lâm nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, hốt hoảng nài nỉ.
Gần đây ông liên tục làm sai, cứ tiếp tục như vậy cộng thêm chuyện này, giám đốc nhất định sẽ tống cổ ông đi!
“Giải quyết cá nhân? Ông nói tôi nghe thử xem, làm sao để giải quyết cá nhân đây hả, ông có tiền à?”
Người đàn ông nhìn từ trên xuống dưới Đỗ Chính Lâm, ánh mắt sáng quắc không ngừng đánh giá.
Nhìn thấu ông là kẻ nghèo rớt mồng tơi, đối phương liền lạnh lùng trào phúng.
“Cái này…tổng cộng phải đền bao nhiêu tiền?”
Đỗ Chính Lâm liếc mắt nhìn những mảnh vỡ tung tóe dưới đất, hai tay chà xát vào nhau, bộ dạng vô cùng căng thẳng.
Người đàn ông giễu cợt nở nụ cười, duỗi ra từng ngón tay.
“Ít nhất cũng phải hai trăm triệu!”
“Hai…hai trăm…triệu? Có phải nhiều quá rồi không?”
Đỗ Chính Lâm sau khi nghe xong, cảm thấy đầu óc mơ hồ, loạng choạng lui về sau.
“Thế nào? Không đền nổi chứ gì? Không đền nổi thì gọi giám đốc đến đây ngay!”
Đỗ Chính Lam trầm mặc, không biết phải làm gì mới tốt.
Hiện tại đừng nói hai trăm triệu, ngay cả vài trăm ngàn ông còn chẳng có.
Nhân viên phục vụ phụ trách tiếp đón Đỗ Minh Nguyệt thấy cảnh này liền thở dài.
“Lại là ông ta nữa? Một tháng này, không biết ông ta đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi!”
“Người đàn ông đó làm ở chỗ này lương tháng bao nhiêu?”
“Ba triệu, bao ăn bao ở!”
Nghe Đỗ Minh Nguyệt hỏi, nhân viên ngay lập tức thành thật trả lời.
Cô nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu lẩm bẩm
“Ba triệu? Ba triệu ở thành phố bây giờ thì có thể làm cái gì chứ?”
Tuy nhiên, cô hoàn toàn không có ý định bước đến giải vây cho Đỗ Chính Lâm.
Ông ta nên nếm thử cảm giác của mẹ con cô năm đó.
Không có tiền, sống còn thua cả con chó.
Chuyện này cuối cùng vẫn phải mời giám đốc xuống giải quyết.
Cấp dưới báo cáo tình hình, giám đốc vừa nhận được tin tức vội vàng xuất hiện!
“Quý khách, xin lỗi vì sự chậm trễ này ạ!”
“Ông là giám đốc à?”
Người đàn ông nhìn thấy bảng tên đính trên áo đối phương, thanh âm tức giận hỏi.
Giám đốc không ngừng khom lưng gật đầu.
“Đúng vậy, chính là tôi.
Xin lỗi, thành thật xin lỗi ngài!”
“Xin lỗi thôi vẫn chưa đủ đầu.
Tôi muốn bồi thường, hai trăm triệu.
Nếu không bồi thường, tôi sẽ không đi đâu cả!”
“Hai trăm triệu? Quý khách, ngài nói đùa sao? Với chiếc lọ này mà ngài muốn chúng tôi bồi thường tận hai trăm triệu?”
Giám đốc đứng bên cạnh nghe vậy cũng ngơ ngác hồi lâu.
“Đùa, nhìn tôi giống đùa lắm sao? Tôi cho mấy người biết, nếu mấy người không chịu đền thì trực tiếp đợi cảnh sát đến đi!”
Buồn cười, người đàn ông thầm nghĩ chỉ cần mình lấy được tiền thì sẽ rời đi ngay lập tức! Giám đốc nhìn Đỗ Chính Lâm, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Quý khách, thế này đi, ngài cứ báo cảnh sát.
Nhân viên này đã bị chỗ chúng tôi sat thải, coi như ngài có kiện lên tòa, hoàn toàn không can hệ gì với chúng tôi cả.”
“Giám đốc, giám