Yến Thanh Nhàn giống như là đã dồn hết phiền muộn mấy ngày qua trút hết ra một lần rồi.
Đỗ Chính Lâm mua cho bà một chai nước.
Nhìn mắt bà sưng đỏ, không nhịn được đau lòng nói: "Bà coi mắt bà kìa, khóc đến sưng hết rồi." Yến Thanh Nhàn trợn mắt nhìn ông ta một cái, tức giận lại dâng tới, nói: "Vậy thì thế nào, tôi khó chịu, tôi còn không thể khóc sao?"
Đỗ Chính Lâm bị cái bộ dáng này của bà làm cho tức cười, cũng phát hiện người phụ nữ này không giống như trước kia.
"Thanh Nhàn à, bà xem, chúng ta đều thay đổi rồi.
Trước kia, bà không thích nhất chính là việc khóc sướt mướt như thế này!" Ông ta cười, ánh mắt lại nhìn về phía phương xa, giống như là đang nhớ lại vậy.
Yến Thanh Nhàn sửng sốt một lúc, sau đó mở chai nước ra, uống một ngụm: "Người thay đổi nhất, không phải là ông sao?"
Đỗ Chính Lâm không có lời nào để nói, hai người ngồi thật lâu, cho đến khi mặt trời sắp lặn, Đỗ Chính Lâm mới đứng lên.
"Bà trở về đi thôi.
Nguyệt sốt ruột lắm rồi, con bé cũng sắp phát điên."
Yến Thanh Nhàn dĩ nhiên muốn trở về, nhưng bà lại không thể cứ như vậy mà trở về.
"Tôi sẽ trở về, ông đừng nói cho con bé biết tôi ở đây.
Tôi vẫn còn muốn ở một mình ít lâu nữa.
Coi như tôi cầu xin ông."
Đỗ Chính Lâm không biết bà muốn làm gì, nhưng vẫn đáp ứng.
"Được, nếu như vậy, vậy thì tôi không nói, bà ở chỗ này cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt!"
"Tôi biết rồi!"
Đỗ Chính Lâm thấy không có đề tài trò chuyện, cũng rời đi.
Yến Thanh Nhàn nhìn bóng lưng của ông ta.
Thật ra thì, bọn họ đều già rồi, thời gian đã đi qua, cũng sẽ không quay lại nữa.
Nhưng bà vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, đây chính là tất cả hồi ức lúc bà còn trẻ, có điều, cũng đến lúc phải kết thúc.
Dẫu sao cuộc sống của mỗi một người cũng chẳng có ai hoàn mỹ cả, thế mới khiến cho người khác có những hoài niệm nhớ nhung.
Bà cũng đứng lên, cười một tiếng, sau đó bắt đầu quay trở về!
Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt gần đây càng ngày càng lo lắng, bất đắc dĩ, liền nói đã tìm được Yến Thanh Nhàn.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, phấn khởi bám lấy cổ anh: "Có thật không? Tìm được ở đâu? Bây giờ mẹ như thế nào? Không có sao chứ?"
Thấy cô hỏi mấy câu liên tiếp, Lâm Hoàng Phong không nhịn được bóp mũi cô một cái, nói: "Yên tâm đi, mẹ rất tốt, ăn ngon ở tốt, không có chuyện gì còn ra ngoài đi tản bộ một chút."
Anh nói đều là sự thật.
Yến Thanh Nhàn thật giống như một chút cũng không nóng ruột, nên làm gì thì làm cái đó, không lo lắng chút nào đến việc con gái mình cũng sắp điên lên rồi.
Đỗ Minh Nguyệt thấy bà sống vui vẻ như vậy, có chút không vui, nói: "Mẹ sống nhàn nhã thật, không quan tâm chút nào đến người con gái như em luôn?"
Lâm Hoàng Phong cười khẽ: "Cho nên là? Em muốn đi đón mẹ về sao? Em không sợ mẹ lại chạy à?"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho mẹ ở bên ngoài? Em không yên tâm!" Đỗ Minh Nguyệt cong môi nói.
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một phen: "Vậy em đi khuyên mẹ về.
Mẹ về rồi em lại muốn dẫn mẹ đi xem mắt, thế mẹ có thể về hay sao?"
"Vậy thì không xem mắt nữa.
Cùng lắm là ở với chúng ta cả đời.
Em cũng không ngại."
Bây giờ cô mới biết, chuyện của mình làm rốt cuộc ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Mẹ cũng đã lớn tuổi như vậy, sống hiểu chuyện đời nhất.
Mình ép mẹ như vậy, đâu cần đến thế.
Lâm Hoàng Phong nghe lời cô, nhéo gò má cô một cái: "Bây giờ nghĩ thông rồi à?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Ừ, nghĩ thông suốt."
Lâm Hoàng Phong cười lên, sau đó ôm eo cô.
Eo cô mềm mại uyển chuyển, giống như có thể bóp ra nước.
Anh khe khẽ vuốt ve, lại có chút tâm trí đi lung tung.
"Đúng rồi, còn có một việc nói với em!" Giọng của Lâm Hoàng Phong có chút khàn khàn.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không có phát hiện sự khác thường của anh, mặt đầy ngây thơ nhìn anh: "Ừ, làm sao thế?"
"Tập đoàn Đỗ thị anh đã lấy về lại,