Đỗ Minh Nguyệt nghe lời nói này của anh, có chút lộ vẻ do dự, lời mặc dù là nói như vậy, nhưng cô muốn lấy ra một nửa cổ phần cho Yến Thanh Nhàn.
Hơn nữa quả thật cô cũng không thể.
Nếu như cô nhậm chức, rất khó bảo đảm sẽ quản lý tốt.
Hơn nữa, tập đoàn Đỗ thị cũng không phải làm trong ngành cô nhắm đến, nếu thay đổi, vẫn có chút khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, liền cự tuyệt nói: "Hay là bỏ đi, Tiêu Hồng Quang cảm thấy em như bây giờ là vô cùng tốt."
Lâm Hoàng Phong thấy cô như vậy, cũng không miễn cưỡng nữa.
Anh đi tới trước mặt cô, xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Vậy coi như xong.
Có điều, em yên tâm.
Em làm gì anh cũng ủng hộ em!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, cười ngọt ngào vô cùng.
"Cảm ơn anh, Hoàng Phong.
Em nhất định sẽ cố gắng."
Lâm Hoàng Phong cười lên: "Anh tin tưởng em!"
Đỗ Minh Nguyệt đem ý định này của mình nói cho nhóm các cô Dư Hồng Thu, sau khi các cô ấy biết cũng kinh ngạc không thôi.
Dư Hồng Thu: "Nguyệt, cậu muốn mở phòng làm việc? Cậu đây là định tự chủ gây dựng sự nghiệp?"
Đỗ Minh Nguyệt: "Coi là vậy đi!"
Thúy Hân: "Cậu cần phải suy nghĩ kỹ, gây dựng sự nghiệp rất cực khổ."
Đỗ Minh Nguyệt: "Tớ dĩ nhiên biết rồi.
Nhưng dù sao thì cũng phải thử nghiệm một lần mà.
Nếu như không được, thì cũng không có cách nào."
Chị Trần: "Được rồi được rồi, dù sao vị kia nhà em có tiền!"
Chị Trần vừa ra tới, mọi người cũng chuyển lòng hiếu kỳ sang trên người chị ấy.
Dẫu sao chị ấy bây giờ còn đang độ trăng mật, cũng tương đối tò mò là đi đâu chơi.
Chị Trần thấy bọn họ hứng thú như vậy, liền kể những chuyện mình gặp cho họ nghe.
Sau đó, Dư Hồng Thu cũng ở công bố, cô ấy cũng sắp kết hôn rồi!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn, không kiềm được thở dài nói: "Thời gian trôi nhanh quá, chỉ chớp mắt, mọi người cũng sắp kết hôn rồi!"
Dư Hồng Thu: "Vậy cậu là người đã kết hôn rồi, có muốn cùng chúng tớ chia sẻ một chút kinh nghiệm hay không đây?"
Đỗ Minh Nguyệt: "Nào có kinh nghiệm gì để chia sẻ đâu? Hai người chung một chỗ, phải càng ngày càng tốt, càng ngày càng hạnh phúc, đây mới là quan trọng nhất."
Đỗ Minh Nguyệt cùng các cô ấy trò chuyện một hồi, rất nhanh lại phải đi làm.
Các cô ấy không kiềm được hâm mộ: "Vẫn là Nguyệt tốt.
Mọi người nhìn chồng của Nguyệt xem, torng mấy người chúng ta, cậu ấy chính là bà chủ."
Đỗ Minh Nguyệt cười lắc đầu một cái, cũng chỉ đưa ra một biểu tình thế, cũng không có gì thêm để nói.
Yến Thanh Nhàn gần đây cũng ở đây xem Vũ Thần.
Nhóc Vũ Thần sắp từ từ học bò xong rồi, có lúc còn nói bi ba bi bô, giống như là muốn mở miệng nói chuyện.
Lâm Hoàng Phong vì muốn nghe bé kêu một tiếng ba, đã dùng đủ mọi cách, tan làm thì ôm bé đi trong sân, chỉ cho bé gọi mấy tiếng “ba, ba”.
"Vũ Thần, ba là ba đây.
Gọi “ba” đi, gọi “ba” đi!"
Nhóc Vũ Thần gương đôi con ngươi đen nhánh nhìn anh, như là tò mò anh đang làm gì.
Lâm Hoàng Phong nhìn bé, hôn một cái lên khuôn mặt của bé, lại một lần nữa nói: "Nào Vũ Thần, gọi “ba”, “ba”, “ba”, “ba”..."
"Ô kìa, ba ở chỗ này à?" Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nói tiếp.
Lâm Hoàng Phong quay đầu, thấy cô ấy đi tới, ôm bé con đón: "Sap em cũng tới? Em đừng giành với anh.
Vũ Thần nhất định phải gọi ba trước!"
Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ này của anh, Đỗ Minh Nguyệt cười lên: "Được được được, không tranh với anh, anh là ba!"
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt ôm bé con, dịu dàng vuốt ve: "Vũ Thần, thấy chưa con, đây là ba của con.
Vũ Thần phải nhớ gọi ba đó!"
Vũ Thần thấy Đỗ Minh Nguyệt, cười đặc biệt vui vẻ.
Cái miệng nhỏ khả ái ngậm vào mở ra, dường như đang hết sức nỗ lực gọi một tiếng “ba”.
Lâm Hoàng Phong sau khi thấy, mặt đầy vẻ vui mừng phấn khởi: "Em xem, em xem, con đang kêu ba kìa.
Nguyệt, em mau