Mấy chữ “người một nhà” này, nghe thật đúng là cảm thấy ấm áp.
Anh ta cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng, chúng ta là người một nhà."
Hoắc Minh Vân thấy anh ta nói như vậy, cũng biết anh ta đồng ý rồi, vì vậy cười ôm lấy anh ta.
Trong ánh mắt Hứa Minh Lâm đều là nụ cười.
Anh ta biết, anh ta đã tìm được người phụ nữ có thể ở bên mình cả đời.
Ngày hôm sau, nữ sinh viên đại học kia vì tội vố ý gây thương tích nên bị tạm giam.
Nhưng là, cô ta không hề khai tên của Dung Khiết ra.
Qua mấy ngày, người người phụ nữ kia đột nhiên được một người xa lạ bảo lãnh ra.
Sau đó, người người phụ nữ kia đột nhiên nổi giận đùng đùng đi tìm Dung Khiết.
Cô ta hẹn Dung Khiết ở một nơi vắng vẻ, chỉa về phía lỗ mũi của cô ta mà chất vấn: "Cô lợi dụng tôi.
Cô có thấy mình quá đáng hay không?"
"Lợi dụng cô? Sao nói như vậy được? Tôi hao tổn công sức lắm mới đưa được cô ra ngoài.
Nếu như không có tôi, cô còn lâu mới ra khỏi đó được." Dung Khiết khoanh tay, không nhịn được.
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng: "Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi cũng suy nghĩ minh bạch rồi.
Cô lợi dụng tôi, sau đó để tôi chịu tội thay cho cô, đúng không?"
Dung Khiết không nghĩ tới cô ta lại nhìn ra, có điều vậy thì sao? Hiện tại có nói gì cũng vô ích.
Chẳng qua khá đáng tiếc, không có phá hủy khuôn mặt của Hoắc Minh Vân được!
"Là thế thì như thế nào? Trách thì trách cô quá ngu, lại ngây thơ mà tin lời tôi, vậy có thể làm sao?" Dung Khiết khẽ cười nói.
Nữ sinh viên đại học nhìn bộ dáng này của cô ta, đột nhiên hận ý dâng trào: "Cô không sợ tôi đem những chuyện này nói cho cảnh sát sao?"
"Cô dám!"
"Cô cứ chống mắt xem tôi dám hay không? Con giun xéo lắm cũng quằn! Cô đừng tưởng rằng tôi không dám làm!" Người phụ nữ kia hung tợn nói.
Dung Khiết nhìn cô ta, biết cô ta là nghiêm túc.
Dung Khiết cắn răng, trong đầu thoáng qua một cái ý niệm.
Người phụ nữ này nếu thật sự nói hết cho cảnh sát, như vậy nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Sau nói không chừng sẽ còn đưa ra ngoài ánh sáng, vậy cả đời này của cô ta tàn mất rồi.
Dung Khiết nhìn quanh bốn phía, thấy ở đó có một ngọn đồi nhỏ, mà các cô bây giờ đang ở trên sườn núi.
Chỉ cần lừa người phụ nữ kia lên trên, nhẹ nhàng đẩy một cái, người phụ nữ kia sẽ không nói được gì nữa.
"Cô đang suy nghĩ gì đấy? Tôi nói cho cô hay, cô phải cho tôi một khoản tiền tổn thất tinh thần.
Nếu không, tôi sẽ nói chuyện cô giật dây tôi nói cho nhà họ Hoắc biết!" Nữ sinh viên đại học từng bước ép sát cô ta.
Dung Khiết cắn môi một cái, trong lòng cũng thầm hạ quyết định.
"Cô nói đúng, dẫu sao cũng là tôi khiến cô bị tạm giam.
Cô muốn bao nhiêu tiền?"
Thấy Dung Khiết nhượng bộ, người phụ nữ kia nói: "Tôi muốn một tỉ bảy!"
"Một tỳ bảy? Đòi hỏi nhiều thật đấy!" Dung Khiết cười khẽ.
"Làm sao? Cô thấy nhiều à? Nhưng tôi không thấy nhiều chút nào.
Ngược lại những gì cô thiếu nợ tôi, còn nhiều hơn số tiền này nữa kìa!" Nữ sinh viên đại học mặt đầy thâm độc nói.
Dung Khiết đi tới một vị trí, nữ sinh viên đại học kia sợ cô ta chạy, cũng một mực đi theo cô ta, Dung Khiết nhìn một cái, chỗ đứng của nữ sinh viên đại học kia, chính là một vị trí tốt!
"Được thôi, nếu cô muốn một tỷ bảy đó, vậy thì xuống Âm tào Địa phủ tìm Diêm Vương mà hỏi!"
Nữ sinh viên đại học kia còn chưa kịp phản ứng, Dung Khiết lập tức chớp thời cơ, đẩy cô ta xuống!
Cơ thể của nữ sinh viên đại học kia giống như một khốt bê tông bị đổ, trong nháy mắt rơi vào dưới sườn núi.
Đi đôi với tiếng thét chói tai rất nhanh ngừng lại kia, dưới người của nữ sinh viên đại học đó, xuất hiện vết máu.
Mắt cô ta mở trừng trừng nhìn lên phía trên, có vẻ nhìn một chỗ nào đó.
Dung Khiết sau khi đẩy nữ sinh viên đại học xuống, tay cũng phát run.
Mãi sau cô ta mới phản ứng lại được chuyện gì vừa mới xảy ra, môi cũng run rẩy.
Cô ta mới vừa đẩy người xuống núi! Cô ta thật sự đẩy người xuống núi!
Cô ta tiến lên trước mấy bước, xem người dưới sườn núi,