Hai người cảnh sát nhìn nhau một cái: "Mời anh theo chúng tôi về sở cảnh sát điều tra làm việc một chút đã!"
Hoắc Minh Vân cùng bà Hứa thấy Hứa Minh Lâm bị mang đi, đều hết sức cuống cuồng.
Hứa Minh Lâm nhìn hai người, lộ ra một nụ cười biểu thị ý yên tâm.
"Hai người ở nhà chờ đã, con sẽ về sớm thôi."
Sau khi họ đi rồi, bà Hứa lúc này mới không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh!
Hoắc Minh Vân sợ hết hồn, vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ tới.
Nhưng mà bây giờ cô ấy lo lắng nhất, vẫn là Minh Lâm.
Minh Lâm căn bản sẽ không làm ra chuyện giết người được, trong này nhất định có cái gì hiểu lầm!
Cô ấy không dám nói cho ông Hoắc.
Vốn lần trước ông Hoắc đã rất bất mãn với anh ta, nếu như biết chuyện này nữa, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng bây giờ còn ai có thể giúp cô ấy được đâu? Trong lòng cô ấy cũng cuống cuồng hết cả lên.
Rất nhanh, trong đầu cô ấy xuất hiện một người.
Đúng rồi, tìm Nguyệt! Thế lực của Lâm Hoàng Phong lớn như vậy, nhất định cũng có cách giải quyết với bên sở cảnh sát.
Nghĩ như vậy, cô ấy liền lập tức cầm điện thoại lên gọi.
Đỗ Minh Nguyệt đang ở bên ngoài mua đồ, lúc bắt máy lên nghe lại nghe giọng nói gấp gáp của Hoắc Minh Vân.
"Nguyệt, Nguyệt cậu phải giúp tớ với!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm túc: "Chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hoắc Minh Vân nghẹn ngào: "Minh Lâm...!Minh Lâm anh ấy bị cảnh sát bắt đi!"
"Cái gì? Chuyện này là sao? Cậu từ từ nói, đừng có gấp."
Hoắc Minh Vân cũng muốn bình tĩnh, nhưng là vẫn không khỏi nghẹn ngào.
"Tớ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lúc hai người cảnh sát kia đi vào liền dẫn Minh Lâm đi, còn nói anh ấy có liên quan đến một vụ án giết người.
Bây giờ tớ không dám tìm ông nội.
Tớ sợ ông nội trách anh ấy.
Bây giờ tớ chỉ có thể tìm cậu thôi.
Nguyệt, cậu giúp tớ một tay có được hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe xong, cũng có chút không biết làm sao: "Minh Vân, bây giờ tớ giúp cậu thế nào đây? Tớ không quen người trong sở cảnh sát.
Không có cách nào giúp cậu dò hỏi tin tức!"
Hoắc Minh Vân khóc lên: "Lâm Hoàng Phong chắc chắn có quen biết trong đó.
Cậu giúp tớ đi hỏi thăm một chút có được hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ta khóc thương tâm như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy liền đồng ý.
"Được được được, tớ giúp cậu đi hỏi một chút, cậu đừng khóc!" Đỗ Minh Nguyệt vội vàng an ủi.
Hoắc Minh Tâm thấy cô đồng ý, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút: "Cảm ơn cậu.
Cảm ơn cậu.
Nguyệt, tớ thật không biết phải làm gì nữa."
Đỗ Minh Nguyệt dường như có thể cảm nhận được tâm tình của Hoắc Minh Tâm sau đó cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong.
Sau khi Lâm Hoàng Phong biết tin, nói: "Được, bây giờ anh sẽ liên lạc với bên sở hỏi tình huống thế nào!"
"Được.
Cảm ơn anh, Hoàng Phong!" Đỗ Minh Nguyệt cảm kích nói.
"Ngốc, chúng ta còn dùng từ “cảm ơn” sao? Chỉ cần là chuyện của em, anh đều cảm thấy rất quan trọng!"
Sau khi Hứa Minh Lâm bị đưa đến sở cảnh sát thì luôn trong trạng thái mông lung.
Không biết bọn họ đưa anh ta tới rốt cuộc là vì cái gì.
Một lát sau, một người cảnh sát cầm một tập văn kiện đi tới.
Người cảnh sát nọ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lại cúi đầu lật văn kiện trong tay.
"Anh chính là Hứa Minh Lâm?" Người cảnh sát nọ hỏi.
Hứa Minh Lâm thành thực trả lời: "Đúng vậy, tôi chính là Hứa Minh Lâm."
Cảnh sát nọ gật đầu một cái, sau đó đặt văn kiện ở trên bàn của anh ta, phía trên để một đống hình, nhưng Hứa Minh Lâm không ngốc, đại khái cũng có thể đoán được.
"Người phụ nữ này anh có biết không? Mấy ngày trước, ở trong một hoa viên, phát hiện được thi thể, có thể suy đoán, là bị người khác đẩy xuống.
Sau đó chúng tôi tìm được một bộ quần áo dưới một cái cây không xa, chính là cái này!"
Tay của người cảnh sát nọ chỉ chỉ trong hình, Hứa Minh Lâm lập tức trợn to hai mắt.
Bộ đồ tập yoga đó, chính là bộ quần áo trước đó anh ta mặc lúc đi làm.
"Cho nên các người nghi ngờ là tôi sao? Cái này không thể nào đâu? Hơn nữa, tôi căn bản không biết tại sao bộ quần áo kia lại ở chỗ này, tôi đã