Đỗ Minh Nguyệt trong lòng cảm động một hồi, đồng thời cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, sẽ không phải là bị ai hãm hại chứ? Nhưng là ai sẽ hãm hại anh ta?
Lâm Hoàng Phong cũng cảm thấy vụ án này có rất nhiều chỗ sơ hở.
Bộ đồ đó xuất hiện, không giống như là trùng hợp, mà lại giống như là người khác cố ý ném ở nơi đó.
Nhưng là, suy luận chủ quan không đủ cơ sở để tạo thành chứng cứ.
Bây giờ chỉ có thể chờ xem có tiến triển gì mới hay không thôi.
Ông Hoắc rất nhanh thì biết chuyện này, hơn nữa còn nộ khí xung thiên.
Cũng có không ít phóng viên đang theo dõi chuyện này.
Xem ra, vụ án này rất ầm ĩ.
Tập đoàn Hoắc thị cũng chịu ảnh hưởng cũng rất lớn, cổ phiếu có thể nói là rớt đến thời điểm thảm nhất.
Hoắc Minh Vân không nghĩ tới chuyện này sẽ lớn như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, đặc biệt là những phóng viên kia đang đưa tin sai sự thật.
Nhà họ Hoắc...!Ông Hoắc thần sắc đầy nghiêm túc ngồi ở trên ghế sa lon, một cảm giác bị áp bức xông tới, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Hoắc Minh Vân có chút bất an nắm tay mình, cuối cùng mới mở miệng nói: "Ông nội, Minh Lâm không thể làm loại chuyện như vậy, ông phải tin tưởng cháu!"
Ông Hoắc không nói gì, một người đàn ông trung niên ở một bên lại lên tiếng.
"Chúng tôi tin tưởng anh ta thì có ích lợi gì sao? Bây giờ chuyện này huyên náo lớn như vậy rồi.
Cô nhìn đám phóng viên bên ngoài kia kìa, còn không phải là đang xem chuyện cười của chúng ta hay sao?"
Sau đó một người phụ nữ trung niên cũng lên tiếng: "Cũng đã sớm nói rồi, không nên để cho mấy người không biết từ đâu ra vào nhà này.
Cô nhìn xem, bây giờ cái nhà này biến thành gì rồi?"
Hoắc Minh Vân nghe lời của bọn họ, cắn môi mình một cái, cô ấy muốn mở miệng, nhưng lại không dám, không thể làm gì khác hơn là nhìn sắc mặt của ông Hoắc.
Ông Hoắc một mực trầm mặc, lần trước nổi trận lôi đình đã khiến cho Hoắc Minh Vân sợ hãi một phen.
Bây giờ giống như là khí cầu xì hơi, không dám lên tiếng.
Qua hồi lâu, ông Hoắc mới mở miệng nói: "Bên phía cảnh sát, vẫn chưa có tin gì hay sao?"
Hoắc Minh Vân lắc đầu một cái, thanh âm nghẹn ngào: "Không có!"
Ông Hoắc thở dài: "Bây giờ chỉ có thể nhìn tình hình mà thôi.
Minh Vân, ông tin tưởng Minh Lâm không phải người như vậy.
Có điều, nếu như chuyện này mà cậu ấy cũng không vượt qua được, thì ông sẽ xem như không có đứa cháu rể này!"
Hoắc Minh Vân nghe được ông nội tin tưởng anh ta, trong lòng rất vui mừng, nhưng mà nghe câu nói phía sau kia lại không kiềm được xụ mặt xuống.
"Ông nội, ông không tính giúp anh ấy sao?"
Nếu không có ai giúp anh ta, một mình anh ta ở trong đó khẳng định sẽ không chịu nổi.
"Ông làm sao giúp cậu ấy đây?" Ông Hoắc hỏi ngược lại.
Hoắc Minh Vân không biết trả lời làm sao, không thể làm gì khác hơn là mím môi không nói gì.
Vụ án này vẫn luôn không có tiến triển gì.
Hứa Minh Lâm ở bên trong sở cảnh sát đến mấy ngày.
Cuối cùng ông Hoắc mời luật sư cho anh ta, lúc này mới bảo lãnh anh ta ra được.
Hoắc Minh Vân thấy Hứa Minh Lâm đi ra, lập tức chạy lên trước ôm lấy anh ta!
"Minh Lâm, anh không có sao chứ?"
Anh ta ở bên trong đó đã gầy một ít, Hoắc Minh Vân nhìn thấy mà hết sức đau lòng.
Hứa Minh Lâm lắc đầu một cái, ôm lấy cô ấy.
"Anh không có sao!".
ngôn tình hài
Râu của anh ta đã mọc lún phún, hiển nhiên đã mấy ngày không cạo, nhưng Hoắc Minh Vân cũng không chê.
Trở về đến nhà, luật sư liền bắt đầu hỏi một vài vấn đề.
"Bộ đồ yoga đó cậu vẫn luôn mang trên người sao?"
Hứa Minh Lâm lắc đầu một cái, giống như là đang nhớ lại vậy, nói: "Bộ đồ kia tôi vốn không biết tại sao lại ở nơi đó, tôi nghỉ việc đã một tháng rồi.
Bộ quần áo này, tôi cũng không có mang đi, không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi đó!"
"Cậu nói là, quần áo của cậu vẫn luôn ở trong công ty?" Luật sư ghi chép.
"Đúng vậy, luôn ở trong công ty, tôi căn bản không có động tới!"
Vị luật sư kia gật đầu một cái, sau đó lại hỏi một vài vấn đề rồi rời đi.
...!
Dung Khiết không nghĩ tới chuyện sẽ