Cô muốn chứ.
Ba mẹ nào không hy vọng con cái mình có thể thành long thành phượng? Nhưng cô càng hy vọng, chính là chúng có thể lớn lên mạnh khỏe.
Dù sao, có nhiều hơn nữa, cũng là vật ngoại thân thôi.
"Em không hy vọng các con có nhiều đất dụng võ trổ tài, em chỉ hy vọng các con lớn lên mạnh khỏe, như vậy là tốt rồi!"
"Nhất định sẽ vậy mà!"
Yến Thanh Nhàn nhìn hai người tình cảm với nhau, trong lòng cũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Con gái mình không có bước theo chân mình, cái này khiến cho bà thật sự vui mừng!
"Được rồi, ở đây còn có người đó.
Xem bà già này không tồn tại à?" Yến Thanh Nhàn không nhịn được lên tiếng nói.
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đẩy Lâm Hoàng Phong ra: "Mẹ, mẹ ở phía sau lúc nào?"
Yến Thanh Nhàn bị lời nói này của cô làm cho tức cười, hóa ra cô lại nói bà phải tự hiểu tình thế, cô bèn khoát tay một cái: "Ôi dạ, dạ, dạ, mẹ lập tức mang Vũ Thần đi, không làm phiền hai người tình cảm với nhau!"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe bà nói thế, lập tức liền gấp gáp: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con không có cái ý này!"
Nhìn dáng vẻ Đỗ Minh Nguyệt sốt ruột, Yến Thanh Nhàn cười lên: "Được rồi, mẹ chọc con thôi.
Xem con hoảng thì thế nào.
Mẹ bế Vũ Thần lên trên, hai đứa nói chuyện mua sữa bột đi!"
Nói xong, Yến Thanh Nhàn liền ôm đứa bé đi lên lầu.
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới nhớ tới chuyện này, vội vàng kêu lên một tiếng: "Đúng nhỉ, thiếu chút nữa thì quên!"
Sau đó liền vội vội vàng vàng đi tìm điện thoại di động, người bạn mua hàng dùm này là bạn thời đại học của cô, trước cũng có chút giao tình, bây giờ vừa hay nhờ cô ấy đặt mua dùm.
Cùng cô ấy trò chuyện một hồi, phát hiện mấy loại sữa bột kia đều có hết.
Cũng không biết Vũ Thần thích hiệu nào, sau cùng quyết định mua mỗi loại một hộp.
Bạn học kia có chút kinh ngạc: "Một hộp sữa bột cũng đến gần triệu bạc mà cậu còn mua mỗi loại một hộp, cậu giàu thế à?"
Đỗ Minh Nguyệt trả lời: "Cũng không biết bé thích gì, nên mua một ít xem sao!"
"Được rồi, dù sao cũng là cậu trả tiền!"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy đã nhờ đến người ta, dù sao cũng phải có chút thành ý mới được, huống chi quan hệ lúc trước của hai người cũng coi là tốt!
"Hay là tớ mời cậu dùng cơm một bữa nhé.
Coi như là cảm ơn cậu giúp mình mua sữa."
Rất nhanh, bên kia đáp lại: "Hay thôi đi, cậu còn có có tiền mời tớ ăn cơm nữa!"
Trong trí nhớ, Đỗ Minh Nguyệt không phải rất giàu, luôn thấy cô tiết kiệm vô cùng.
Sau khi cô kết hôn, ít khi nói tình hình của mình bây giờ cho cô nghe.
Chỉ biết là cô đã kết hôn rồi mà thôi, cũng không có quá nhiều tin tức khác.
Cho nên, vì không muốn thêm gánh nặng cho cô, cô ấy mới lựa chọn từ chối!
Đỗ Minh Nguyệt nghe thế, không nhịn được cười lên: "Tất nhiên rồi, bây giờ tớ chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, sau này nói không chừng còn là một chủ tịch Nguyệt đấy!"
"Thật á? Thật hay giả đấy?"
"Đương nhiên là thật, chúng ta cũng đã lâu không gặp, tớ cũng rất nhớ cậu!"
Bạn học kia thấy cô cũng đánh ra lá bài cảm tình, mình cũng không có cửa từ chối, cuối cùng hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp!
Lâm Hoàng Phong biết cô đi gặp bạn học chung thời đại học, nhướn mày một cái, lạnh giọng hỏi: "Bạn học chung thời đại học, nam hay nữ?"
Thấy anh khẩn trương như vậy, Đỗ Minh Nguyệt trong lòng nổi lên ý muốn trêu chọc: "Là nam, còn là hot boy trong trường lúc trước nữa!"
"Nam?" Anh sau khi nghe được, bước chân đi tới.
Đỗ Minh Nguyệt trong nháy mắt cảm nhận được áp lực rất lớn ập vào mặt, cô hơi lui về sau một bước, một bóng mờ to lớn liền bao phủ ở lên cạnh cô.
Đỗ Minh Nguyệt bị buộc lui đến góc tường, ngẩng đầu lên chớp chớp hai mắt tỏ ra mình vô tội.
"Ngươi bình tĩnh một chút!" Đỗ Minh Nguyệt cười xòa nói.
"Bình tĩnh? Lá gan em lớn thật đấy, dám đi gặp người đàn ông khác sau lưng anh.
Hử? Tưởng anh không dám trừng phạt em à?"
"Không