Lúc Đỗ Minh Nguyệt sắp đến nơi, cô gửi cho Dư Hồng Thu một tin nhắn, nói cô ấy đến đón cô.
Dư Hồng Thu gửi biểu tượng cảm xúc ôm ôm, nói “được”.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt xuống xe, trả tiền, sau đó liền chờ ở một bên, mà chỗ đó, lại vừa vặn ở gần quốc lộ.
Người bên trong chiếc xe luôn đi theo cô từ nãy, thấy cô ở một mình, mấy người nhìn nhau một cái.
"Đại ca, có thể ra tay rồi, anh xem bên cạnh cô ta đã không có ai rồi!"
Người được gọi là đại ca đó hút thuốc, giống như cũng đang suy tính, lúc này, hắn ta dụi thuốc sang một bên: "Động thủ!"
Hắn ta vừa nói xong, người lái xe đạp cần ga, lập tức lao ra ngoài.
Đỗ Minh Nguyệt đang đợi Dư Hồng Thu, thấy cô ấy vẫn chưa tới, quyết định gọi điện thoại cho cô ấy.
Ai ngờ mới lấy điện thoại ra, liền bị người khác bịt miệng, sau đó dùng sức kéo lên xe van.
Điện thoại di động rớt xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề!
Đỗ Minh Nguyệt trợn to hai mắt, không ngừng giằng co, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, tốc độ bọn họ rất nhanh, kéo người lên xe được liền đóng cửa lại, căn bản khiến cho người ta không kịp phản ứng lại.
Đỗ Minh Nguyệt sau khi bị kéo lên xe, bên tai giống như nghe được thanh âm của Dư Hồng Thu, nhưng cô không biết cái này có phải ảo giác hay không.
Cuối cùng cô chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Dư Hồng Thu đang vui vẻ xuống lầu đi đón cô.
Ai ngờ rằng lại thấy cảnh Đỗ Minh Nguyệt bị người ta lôi vào trong xe.
Cô ấy sửng sốt một chút, sau đó liều mạng chạy về phía trước, hô lớn: "Nguyệt! Nguyệt! Các người làm gì đó hả? Này!"
Nhưng mà, đám người kia căn bản không nhìn cô một cái, mà thẳng một đường đưa Đỗ Minh Nguyệt đi!
Dư Hồng Thu nhìn chiếc xe kia nghênh ngang chạy đi, trong lòng càng cuống cuồng: "Làm thế nào đây? Làm thế nào đâ? Nguyệt nhất định là đụng phải bọn buôn người rồi!"
Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp chuyện thế này, trước kia tuy cũng có thấy qua ở trên mạng, nói có người lái xe chạy trên đường bắt cóc người khác đưa đi.
Sau đó thành ra buôn bán nội tạng.
Trong đầu Dư Hồng Thu chợt lóe lên một suy nghĩ, tay cô ấy lập tức liền run lên.
Mãi sau mới lấy máy gọi báo cảnh sát.
Người ở sở cảnh sát nghe nói Đỗ Minh Nguyệt bị bắt đi, đều không khỏi cảnh giác.
Lúc Trương Văn Thành vẫn còn ở đây, ai cũng đều biết Đỗ Minh Nguyệt là người phụ nữ của Lâm Hoàng Phong.
Bây giờ cô xảy ra chuyện, Lâm Hoàng Phong kia không phải sẽ nổi điên lên với bọn họ sao?
Hơn nữa cô gái gọi điện thoại đến báo này, nói được một nửa liền bắt đầu khóc, bọn họ nghe mà trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Cô gái này, trước tiên hãy bình tĩnh một chút.
Tôi thấy hay là cô đi báo với chủ tịch Phong đi đã.
Chúng tôi bên này cũng sẽ phái người đi tìm.
Có khi chủ tịch Phong sẽ có cách hữu hiệu hơn so với chúng tôi!"
Dư Hồng Thu vừa nghe, cũng cảm thấy có lý, nhưng là bây giờ cô ấy phải nói thế nào với Lâm Hoàng Phong đây? Lâm Hoàng Phong nhất định sẽ giết cô ấy!
Nhưng mà mặc dù cô ấy sợ, thì cũng chẳng còn cách nào.
Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gọi điện cho Tiêu Hồng Quang.
Cô ấy không biết số điện thoại của Lâm Hoàng Phong, có thể đánh gọi cũng chỉ có trợ lý Quang, Tiêu Hồng Quang.
Tiêu Hồng Quang nhận được điện thoại của Dư Hồng Thu, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được tiếng giống sói tru của người ở đầu dây bên kia.
"Trợ lý Quang, anh nhất định phải giúp tôi một tay, lần này tôi chết chắc rồi!"
Tiêu Hồng Quang xoa xoa lỗ tai mình, hỏi: "Đừng có gấp, chuyện gì xảy ra, cô từ từ nói xem nào?"
Dư Hồng Thu nghẹn ngào, sau đó lể lại chuyện đã xảy ra, lúc này Tiêu Hồng Quang cũng không giữ nổi bình tĩnh.
"Dư Hồng Thu, cô nói thật sao? Đây không phải là chuyện đùa đâu!"
"Dĩ nhiên là sự thật, chẳng lẽ tôi sẽ còn gạt anh sao? Trợ lý Quang, anh mau nói với chủ tịch Phong đi.
Nếu chậm một chút, e là Nguyệt sẽ khó mà sống nổi, hu hu hu…"
Dư Hồng Thu nói xong, liền bật khóc.
Tiêu Hồng Quang biết chuyện nghiêm trọng, liền vội vàng nói: "Tôi biết rồi, cô cũng đừng quá sốt ruột, bây giờ tôi sẽ nói với chủ tịch Phong