Cô quay đầu nhìn một cái, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã đuổi theo tới, cũng may khi nãy cô còn cố ý bày trò giương đông kích tây.
"Bây giờ không kịp giải thích đâu, đi mau, có người muốn bắt em!"
Trương Văn Thành nhìn hai người đang đuổi theo cô một cái, cũng đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, vì vậy gật đầu.
Hai người lên xe, sau đó liền phóng xe đi thẳng.
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn một cái, thấy bọn họ không có đuổi tới kịp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Văn Thành xoay đầu lại nhìn cô một cái, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, lúc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng biết bao.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đám người kia tại sao phải bắt em?"
Đỗ Minh Nguyệt thở dài: "Nói ra rất dài dòng, chính là số đào hoa của Hoàng Phong, lúc nào cũng muốn hại chết em!"
Rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, bị cô nói như vậy, ngược lại lại thấy có chút thú vị.
Trương Văn Thành giống như đã quen cái cách nói này của cô, đằng hắng một cái: "Em không sợ sao?"
"Sợ? Sợ cũng vô ích không phải sao? Dưới tình huống không có người trợ giúp, em chỉ có thể tự mình cứu mình thôi!" Đỗ Minh Nguyệt nhún vai một cái.
Trương Văn Thành nghe lời nói này của cô, trong lòng có chút đau lòng.
Anh ta biết cô độc lập, nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn phải bảo vệ cô.
"Hoàng Phong đâu? Sao anh ta lại để cho em xảy ra chuyện thế này?"
"Anh ấy cũng không phải là vạn năng.
Nếu như em có thể tự vệ, anh ấy cũng sẽ nhẹ nhõm một chút.
Em không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy."
Trương Văn Thành thấy cô vì một người đàn ông khác, lại để cho mình chịu cực khổ như vậy, trong lòng không khỏi đau nhói một trận.
Vốn cho là đã như vậy rồi, cảm giác cũng sẽ không còn nữa.
Nhưng bây giờ vẫn không tự chủ được mà lo cho cảm giác của cô.
Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ta trầm mặc xuống, cũng không khỏi cúi đầu.
Nhưng mà anh ta không biết là, toàn bộ ngón tay của Đỗ Minh Nguyệt đều run rẩy, chẳng qua là lúc trước vì trấn định lại, nên mới làm bộ như không có chuyện gì to tát.
"Đúng rồi, tại sao anh lại ở chỗ này? Em nhớ không phải anh ra nước ngoài rồi sao?" Đỗ Minh Nguyệt quay đầu hỏi.
Trương Văn Thành nắm chặt tay lái, mắt nhìn phía trước: "Trở về nước làm ít chuyện.
Vừa vặn gặp được em lao ra, em không có sao chứ? Có cần phải đi bệnh viện xem sao không?"
Đỗ Minh Nguyệt khoát tay một cái: "Không cần, em không có sao!"
Đến thành phố, Đỗ Minh Nguyệt nghe được trên đường phố vang lên rất nhiều tiếng còi hụ xe cảnh sát.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn sang, liền thấy xe cảnh sát hết chiếc này đến chiếc khác lái ngang qua.
"Làm sao có nhiều xe cảnh sát như vậy nhỉ?" Đỗ Minh Nguyệt kỳ quái hỏi.
Trương Văn Thành nhìn một cái, trong lòng rành rẽ một điều ấy là nếu như không có mệnh lệnh Cục trưởng thì không thể nào điều động nhiều xe cảnh sát như vậy.
Nguyên nhân điều động xe cảnh sát, e là vì Đỗ Minh Nguyệt!
Dù sao thế lực của Lâm Hoàng Phong lớn như vậy, Cục trưởng cũng phải nể mặt mũi anh.
Không nghĩ tới Lâm Hoàng Phong sẽ vì tìm Đỗ Minh Nguyệt mà phí hết công sức rùm beng thế này!
"Đây có khi là vị trọng lượng của Lâm Hoàng Phong đó.
Vì tìm em, toàn sở cảnh sát cũng được điều động, thật đúng là giống như tác phong của anh ta!"
"Hoàng Phong?" Đỗ Minh Nguyệt xoay đầu lại nhìn anh ta, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Anh cho em mượn điện thoại di động được không?"
Trương Văn Thành biết, cô là muốn gọi điện thoại cho Lâm Hoàng Phong, dàn trận lớn như vậy, e sẽ có chút gây hoang mang cho dân.
Trương Văn Thành đưa điện thoại ra, Đỗ Minh Nguyệt nhấn dãy số đã thuộc nằm lòng kia vào.
Lâm Hoàng Phong ngồi ở trong xe, thần tình nghiêm túc, chung quanh cũng tản ra một áp lực kinh khủng, khiến cho người khác không dám đến gần.
Bầu không khí nặng nề thế này kéo dài mãi cho tới lúc anh nhận được điện thoại, lúc này, sự yên tĩnh mới bị phá vỡ.
Lâm Hoàng Phong nhìn điện thoại trong tay một cái, trầm mặc hồi lâu vẫn chọn nghe điện thoại.
"Hoàng Phong, là em.
Em là Nguyệt đây, bây giờ anh đang ở đâu?"
Nghe được giọng của Nguyệt, Lâm Hoàng Phong lập tức ngồi thẳng người: "Nguyệt! Nguyệt, em ở đâu?"
"Em về rồi.
Mấy cái