Sau khi Đỗ Minh Nguyệt trấn định lại, lúc này mới cảm thấy có chút mất thể diện, liền đẩy Lâm Hoàng Phong ra.
"Đúng rồi, lần này là Trương Văn Thành cứu em..." Đỗ Minh Nguyệt vừa nói, vừa quay đầu lại, nhưng căn bản không có thấy bóng người của anh ta đâu nữa.
"Người đâu rồi? Rõ ràng em mới ở đây với anh ấy mà!" Đỗ Minh Nguyệt kỳ quái lẩm bẩm nói.
"Hình như mới nãy anh thấy anh ta lái xe rời đi.
Nguyệt, em nói anh nghe rốt cuộc là xả ra chuyện gì? Là ai bắt em đi?" Lâm Hoàng Phong hỏi sang chuyện khác.
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh hỏi như vậy, cũng quên mất chuyện Trương Văn Thành, kể lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, trong ánh mắt bắn tán loạn ra một tia sát khí: "Em nói là Dung Khiết làm?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Ừ, là cô ta!"
Trong lòng Lâm Hoàng Phong mặc dù rất tức giận, nhưng bây giờ quan trọng nhất, vẫn là trấn an tinh thần của Đỗ Minh Nguyệt.
"Anh biết rồi.
Em có bị thương ở đâu không? Có muốn đi khám bác sĩ xem sao không?"
Bị thương? Cô không có bị thương, chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.
"Em không có sao." Đỗ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
"Vậy chúng ta đi về trước, anh thấy em có vẻ bị dọa một trận thất kinh rồi.
Về nghỉ ngơi trước đi đã!" Lâm Hoàng Phong dịu dàng nói.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, liền vội vàng nói: "Anh mau gọi mấy chiếc xe cảnh sát kia về đi thôi.
Chạy qua chạy lại như vậy cũng không tốt!"
"Được, anh sẽ lập tức xử lý!"
Lâm Hoàng Phong nói xong, liền nói mấy câu cùng người trong xe, người nọ gật đầu một cái, lập tức đi xuống.
Sau đó ở trước mặt của Đỗ Minh Nguyệt hết sức xu nịnh mà nói: "Vị này chính là bà Phong rồi.
Bà Phong đúng thật là trời sinh có khí chất!"
Lâm Hoàng Phong quác mắt nhìn người nọ một cái, người nọ run lập cập, sau đó lúng túng cười một tiếng: "Vậy tôi đi trước đây chủ tịch Phong, bà Phong.
Hai người nghỉ ngơi sớm!"
Nói xong, người nọ liền chạy như bay về phía xe cảnh sát phía sau.
Người trong xe cảnh sát lại rất cung kính với người nọ.
Không biết họ nói cái gì, một hàng xe cảnh sát phía sau kia, đột nhiên quẹo cua, rời đi từng hàng.
Lâm Hoàng Phong đi vào trong xe, hạ cửa kiếng xe xuống: "Lên đi, anh đưa em về nhà!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, sau đó chui vào trong xe.
Sáng sớm ngày hôm sau, trong một gian phòng nào đó bên trong có xác một người đàn ông.
Người lõa thể, phía dưới bị người dùng vật sắc nhọn gây thương tích, be bét không tả nổi.
Dung Khiết cặp mắt vô thần ngồi ở trong bồn nước.
Vòi hoa sen không ngừng phun nước xuống.
Cô ta ôm thân thể mình, phía trên có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ.
Cô ta cầm khăn lông không ngừng lau khắp cơ thể mình.
Nhưng dù có làm thế nào cũng không lau hết dấu vết phía trên.
Cô ta khóc lóc thất thanh, lúc này cũng làm cho bà Dung sợ hãi.
"Con gái à, con gái rốt cuộc con có chuyện gì vậy? Con nói cho mẹ nghe đi có được hay không?"
Dung Khiết trở lại thì đi vào trong phòng tắm.
Bây giờ đã gần ba giờ trôi qua mà một chút động tĩnh cũng không có.
Dung Khiết cầm khăn lông, lau đến mức da trên người ửng đỏ, cô ta cũng không mảy may quan tâm dù chỉ một chút!
Nhưng mà, không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, bà Dung mở cửa, liền thấy cảnh sát mặc cảnh phục.
"Dung Khiết có ở đây không?"
Bà Dung thấy bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt: "Con gái tôi không có ở đây, các người tìm con gái tôi làm gì?"
"Chúng tôi phát hiện cô ta có liên quan đến một vụ án giết người.
Hơn nữa chứng cứ cũng xác thực.
Phải dẫn cô ta về thẩm vấn!"
"Không thể nào." Bà Dung nghiêm nghị phủ nhận nói: "Con gái tôi là người tuân thủ luật pháp như vậy, làm sao có thể giết người? Các người có khi nào nghi nhầm rồi hay không?"
"Cảnh sát phá án, vẫn mong được phối hợp.
Chúng tôi sẽ thi hành đúng pháp luật.
Nếu quả thật sai lầm, con gái bà cũng sẽ an toàn trở về!"
Bà Dung thấy bọn họ nhất định phải dẫn Dung Khiết đi về sở thẩm vấn, cũng hạ lòng: "Con gái tôi chưa có trở về.
Từ hôm qua đến bây giờ cũng chưa thấy về