Bà cụ Tề thấy anh ta ngoan thuận như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
"Đúng rồi, ngày hôm qua bà nói với cháu về cô gái kia.
Cháu có hứng thú hay không? Bà thấy cô ấy không tệ, tính cách nhân phẩm đều tốt.
Nếu như cháu thích, bà sẽ giới thiệu hai người với nhau!"
Tề Minh vuốt trán: "Bà nội, nếu bà còn như vậy, cháu sẽ không cho bà qua đây nữa đâu."
"Cháu dám!" Bà cụ Tề nhíu mày: "Cẩn thận bà đi nói cho mẹ cháu nghe, đến lúc đó xem cháu có đi hay không!"
Tề Minh sợ thật, liền vội vàng nói: "Được, được, được, cháu đi gặp một chút không phải là được rồi hay sao?"
Dù sao đến lúc đó nói không có hứng thú là được rồi, cái này còn không đơn giản hơn à?
Sắc mặt bà cụ Tề lúc này mới tốt hơn nhiều, sau đó kéo anh ta, nói đến chuyện trong thang máy.
"Đám người kia, bà thấy không dùng được đâu.
Người không có phẩm đức, cứ cho là thiết kế ra đồ đẹp đi, cũng chẳng qua là món rác rưởi mà thôi!"
Tề Minh thật ra thì cùng có suy nghĩ y hệt như bà cụ Tề lần này.
Thiết kế của mỗi người mỗi khác, nhưng nếu có sự thiếu hụt trong linh hồn, coi như tác phẩm khá hơn nữa, cũng có khi chỉ là phế phẩm mà thôi.
"Cháu biết rồi bà nội.
Bà bớt giận đi.
Bây giờ cháu sẽ đi dặn dò xuống dưới để họ đi xử lý ngay!"
Đỗ Minh Nguyệt còn tưởng rằng vẽ là chuyện vui.
Nhưng không nghĩ tới chưa gì đã gặp chướng ngại.
Cô ném bút sang một bên, dựa vào ghế, trong đầu trống rỗng.
Chủ đề tác phẩm lần này là “sinh mạng và tình yêu”, có thể chọn một trong hai.
Lâm Hoàng Phong vừa đến, liền thấy cô như thế, bèn đi tới.
"Làm sao? Gặp phải vấn đề khó khăn?"
Đỗ Minh Nguyệt thở dài, không nói gì, chẳng qua Lâm Hoàng Phong cũng đã nhìn ra vợ nhà mình gặp chuyện gì rồi.
"Nói anh nghe một chút đi, được không?" Lâm Hoàng Phong dịu dàng hỏi, sờ đầu cô một cái.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, sau đó liền nói ra.
"Chính là cái tác phẩm tranh giải này này.
Em không biết sao không không có linh cảm gì.
Tình yêu và sinh mạng, anh cảm thấy là cái nào?"
Lâm Hoàng Phong nghe xong, sau đó cũng cẩn thận tự hỏi: "Tình yêu chia rất nhiều loại, tình thân, tình bạn, bạn đời.
Sinh mạng rất yếu ớt nhưng cũng rất ngoan cường."
Lâm Hoàng Phong rất có kiên nhẫn cùng cô phân tích, cô nghe một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
"Em biết phải làm gì rồi.
Cảm ơn anh Hoàng Phong!"
Cô kích động nói xong, ôm mặt của anh hôn một cái.
Lâm Hoàng Phong bị hành động này của cô khiến cho mình sửng sốt một chút, sau đó bật cười.
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ thông suốt, liền bắt đầu vùi đầu loay hoay vẽ.
Lâm Hoàng Phong biết, cô đây là chuẩn bị không đếm xỉa gì đến anh nữa.
Anh lắc đầu một cái sau đó liền đi ra ngoài!
Có lúc linh cảm một khi tới, thì thật không dừng được.
Cho đến khi buồn ngủ, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn đang làm việc của mình.
Cuối cùng Lâm Hoàng Phong không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là ôm ngang cô lên.
Đỗ Minh Nguyệt hét lên một tiếng.
"Anh làm gì thế? Để em xuống!" Đỗ Minh Nguyệt giãy dụa.
Lâm Hoàng Phong cũng không có nghĩ tới chuyện để cô xuống, anh nói: "Bây giờ em phải đi ngủ rồi bà Phong.
Em coi bây giờ là mấy giờ rồi?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn đồng hồ của anh một cái.
Đã gần mười hai giờ rồi, cô chớp mắt một cái, có chút không thể tin nổi.
"Làm sao đã trễ thế này?"
"Em còn biết trễ rồi à? Bây giờ nên đi ngủ hay không? Bà Phong?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: "Nên, nên.
Em cũng cảm thấy bây giờ trời cũng tối lắm rồi!"
Lâm Hoàng Phong nhìn cô như vậy, không nhịn được mà lắc đầu một cái, sau đó ôm cô trở về trong phòng!
Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa cổ mình, hiển nhiên là bởi vì cúi đầu suốt, nên có chút đau nhức.
Hoắc Minh Vân nhìn cô như vậy, vội vàng tới xoa xoa vai: "Nhà thiết kế Nguyệt, ngày hôm qua vẽ được gì thế?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu một cái: "Tác phẩm không có, mỏi cổ thì có một cái!"
Hoắc Minh Vân sau khi