Hoắc Minh Vân né đòn đáp trả của cô, cười đến chảy cả nước mắt.
Qua một hồi lâu, cô ấy mới đứt quãng nói: "Lần trước...!Khụ...!Bà cụ lần trước tới kìa, đang ở bên ngoài đó, hình như là đến tìm cậu đó!"
Nói xong, còn cố ý nháy mắt với Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa một cái, có chút nghi ngờ hỏi: "Tìm tớ? Có chuyện gì sao?"
Hoắc Minh Vân nhún vai một cái: "Làm sao tớ biết được.
Nếu biết đã nói cho cậu nghe rồi!".
Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi, Hoắc Minh Vân kéo cô lên: "Được rồi, đừng suy nghĩ, đi hỏi một chút chẳng phải là biết rồi hay sao?"
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cũng chỉ có thể như thế.
Cô đứng lên, sau đó cười một cái tỏ ý xin lỗi với cô ấy.
Bà cụ Tề vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt liền mặt mày hớn hở, luôn cảm giác, bà ấy cùng cô gái trẻ này rất có duyên, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng cũng không nhớ nổi!
"Bà sao bà lại tới đây?"
Đỗ Minh Nguyệt bây giờ đã biết thân phận của bà ấy.
Dù có thế nào cũng phải có chút thái độ cung kính với bà ấy.
Bà cụ Tề ngược lại là không phát giác ra được cái gì, kéo tay cô, ý bảo cô ngồi vào bên cạnh bà ấy.
"Bà đi ngang qua, cho nên tới gặp cháu một chút, lần trước cũng không phải là cháu giúp bà sao? Bà muốn báo đáp cho cháu!" Bà cụ Tề cười híp mắt nói.
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng được là bà ấy đang nói cái gì, vội vàng khoát tay một cái: "Đừng.
Cháu cũng có giúp được gì đâu? Bà nói báo đáp gì, cháu ngại lắm!"
"Sao mà được chứ? Bà rất muốn nói chuyện thêm với cháu một chút đó!"
Hoắc Minh Vân nhìn Đỗ Minh Nguyệt một cái, lại nhìn bà cụ Tề một cái, cái bộ dáng này, làm sao càng nhìn càng giống như là bà cụ chọn dâu, càng xem càng thích đây?
"Thật ra thì, cũng không có chuyện gì, chính là trong nhà có làm bữa cơm, không biết đi cùng ai thì đột nhiên nhớ ra hai cháu.
Nếu hai người đồng ý thì đi cùng với bà đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe bà ấy nói như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút thương cho bà.
Nhưng là cơm gia đình, một người ngoài như cô qua đó cũng không được hay!
"Bà ơi, không phải chúng cháu không muốn giúp bà.
Chẳng qua cái này là cơm gia đình, hai chúng cháu là người ngoài, không tiện tới đâu." Đỗ Minh Nguyệt uyển chuyển nói.
Bà cụ Tề nói lẩm bẩm: "Đi rồi nói không chừng lại thành người nhà!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy bà ấy lẩm bẩm cái gì, nhưng không nghe thấy, không kiềm được dò hỏi: "Bà ơi, bà mới vừa nói gì thế ạ?"
Bà cụ Tề lắc đầu một cái: "Không nói gì, chỉ là trong lòng bà khó chịu thôi!"
Bà ấy che ngực mình, mặt đầy dáng vẻ khổ sở: "Nghĩ tới ông già nhà mình, ngay cả chút yêu cầu nhỏ nhoi này của bà cũng không chịu đồng ý!"
Đỗ Minh Nguyệt làm sao có thể không nhìn ra là bà ấy giả bộ, huống chi Lâm Hoàng Phong cũng nói, bà cụ Tề cùng ông cụ Tề rất mực yêu thương nhau, làm sao có thể có chuyện như thế này được?
"Bà ơi, như vậy thật sự không hay!"
"Cái gì không hay, cháu chê bà!" Bà cụ Tề hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn Hoắc Minh Vân một cái, dường như là cầu cứu cô ấy, Hoắc Minh Vân nhìn cô một cái, khẽ gật đầu, bày tỏ hiểu rồi!
"Bà ơi, Nguyệt sao mà dám chê bà được.
Cậu ấy xấu hổ đó.
Bà yên tâm đi, chúng cháu sẽ đi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe cô ấy nói xong, chợt xoay đầu lại nhìn về phía cô ấy, trong đầu hiện đầy dấu hỏi!
Là cô không biết truyền đạt sao? Cô gái nhỏ này làm sao lại đồng ý rồi?
Bà cụ Tề vừa nghe cô ấy nói như vậy, lập tức vui mừng: "Có thật không? Vậy thì tốt quá.
Đúng rồi, đây là địa chỉ của nhà bà.
Đến lúc đó nhất định phải tới, đúng rồi, không có lễ phục cũng không sao, bà đưa tới cho hai đứa!"
Bà cụ Tề nói rất nhiều, hiển nhiên rất