Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, bà cụ Tề cũng đã đi tới trước mặt cô.
"Tan việc rồi?" Bà cụ Tề cười ha hả hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Đúng vậy, sao bà lại tới nữa? Chúng cháu có thể tự đi mà."
Bà cụ phất phất tay: "Không có sao, chẳng qua bà cũng không có việc gì để làm nên tiện đường đến đón cháu thôi.
Đúng rồi, bà đưa quần áo chuẩn bị trước đến cho các cháu đây.
Cũng biết chắc hai đứa sẽ không thay đồ mà!"
Khóe mặt Đỗ Minh Nguyệt giật một cái, bà cụ Tề này thật đúng là chuẩn bị chu đáo, sợ cô chạy như vậy?
"Cảm ơn bà ạ.
Bà chuẩn bị thật chu đáo, cháu với Nguyệt rất thích." Hoắc Minh Vân đi tới, nắm tay của bà cụ Tề.
Bà cụ Tề bị những lời này của cô ấy làm cho rất vui vẻ, xoay người đi về phía xe, nói: "Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta liền lên đường!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cái xe đó, cuối cùng vẫn là thở dài, tất cả xong xuôi rồi, đành đi tới.
Đến mục tiêu, căn biệt thự kia nhìn rất sang trọng, Đỗ Minh Nguyệt cùng Hoắc Minh Vân đi xuống.
"Qua đây, dẫn hai cô ấy đi thay đồ đi.
Hai người này là khách quý của tôi đó, không thể chậm trễ!" Bà cụ Tề nghiêm túc nói với một người làm.
Người làm kia gật đầu một cái, sau đó khom người một cái, hết sức cung kính: "Mời hai cô đi bên này ạ!"
Đỗ Minh Nguyệt cười một cái với bà cụ Tề, sau đó đi theo.
Bà cụ Tề nhìn bóng lưng của các cô, lúc này cháu trai mình cũng không thể tìm cớ gì nữa rồi đi!
Đỗ Minh Nguyệt bị dẫn tới trong một gian phòng, bên trong còn có mấy người phụ nữ khác ở trong.
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt cùng Hoắc Minh Vân cũng có chút hoang mang rồi.
Liếc nhìn nhau, cũng không biết đây là thế nào.
Người làm kia đột nhiên nói với Hoắc Minh Vân: "Thưa cô, cô đi theo tôi sang đây ạ!"
Hoắc Minh Vân sửng sốt một chút: "Ồ? Còn phân gian phòng sao?"
Người làm kia cười một tiếng: "Cái này là sắp xếp của bà chủ, tôi cũng chỉ biết làm theo thôi.
Mong cô thông cảm!"
Hoắc Minh Vân nghe cô ấy nói như vậy, cũng chỉ có thể đi theo cô ấy sang chỗ khác.
Đỗ Minh Nguyệt vào trong, trong lòng có chút thấp thỏm, nhóm phụ nữ thấy cô, lập tức trở nên rất nhiệt tình.
"Nào nào nào, chúng ta thay quần áo trước!"
Nói xong, liền đẩy quần áo tới trước ngực cô, sau đó chỉ chỉ một căn phòng nhỏ trong đây.
Đỗ Minh Nguyệt đầu óc mơ hồ, chẳng qua chỉ là tiệc gia đình mà thôi, cũng không cần nhiều chuyện như vậy chứ?
Nhưng cô cũng không hỏi được cái gì, không thể làm gì khác hơn là cầm quần áo đi vào thay.
Qua năm phút, Đỗ Minh Nguyệt đi ra.
"Trời, cô mặc vào cũng quá xinh đẹp rồi đó?"
"Màu trắng rất thích hợp với cô."
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người mình có chút ngượng ngùng.
Bộ đồ này thật sự rất đẹp mắt, hơn nữa rất hợp với cô, giống như là may theo số đo dành riêng cho cô vậy.
Lúc này, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt lại là áy náy với bà cụ Tề kia.
"Tốt rồi chị em, chúng ta động thủ đi!"
Hai cô gái xa lạ kia nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía cô.
Đỗ Minh Nguyệt không biết các cô ấy muốn làm gì, nhưng cái ánh mắt kia, giống như là thấy được một con mồi vậy.
Cô lui về phía sau mấy bước, che kín ngực mình.
"Các cô muốn làm gì? Chớ làm loạn đó!"
Nhưng mà hai người kia không quan tâm đến cô, thẳng tay kéo ấn cô xuống ghế.
Hoắc Minh Vân đã thay quần áo xong.
Bộ đồ này mặc lên người cô ấy có hơi nhỏ, vì thế Hoắc Minh Vân luôn phải hóp bụng!
Cô ấy tìm bóng người của Đỗ Minh Nguyệt ở khắp nơi, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng vẫn là hỏi người làm dẫn cô ấy đi kia.
"Cô bạn tên Nguyệt của tôi ở đâu rồi?" Hoắc Minh Vân hỏi.
Người làm kia suy nghĩ một chút, nói: "Phu nhân nói bà sẽ đưa cô Nguyệt tới ạ, cho nên cô không cần phải lo lắng!"
Hoắc Minh Vân gật đầu một cái, xem ra bà cụ này thật sự thích Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn mình trong gương, có chút không thể tin, đây thật là cô sao? Làm sao