Dương Tuệ Hà cúp điện thoại, trong lòng bà ta rất bất an.
Dù nói thế nào, Lâm Ngọc Yên cũng là con gái của bà ta, hiện tại muốn con gái mình bị mất đi đôi chân, với tư cách là một người mẹ mà nói, bà ta làm sao có thể an tâm đây?
Nhưng mà bây giờ, bà ta đã không có đường nào lui nữa rồi.
Lấy đôi chân của con gái mình đổi lấy hạnh phúc của mọi người, cũng đáng giá.
Lâm Ngọc Yên căn bản không biết mình đã bị gài bẫy, Dương Tuệ Hà bưng một ly nước đi vào phòng của cô ta.
“Tỉnh rồi à, nào, mẹ rót nước cho con đây, uống đi.”
Lâm Ngọc Yên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới mẹ của mình sẽ đi hại mình, thế là đem ly nước kia uống hết.
Nhưng mà rất nhanh cô ta liền lâm vào mê man.
Dương Tuệ Hà nhìn cô ta, đột nhiên nghẹn ngào: “Con gái à, con chớ có trách mẹ, mẹ đây đều là vì tốt cho con, con yên tâm, nửa đời sau, mẹ sẽ hết lòng chăm sóc con.
Bà ta nói xong lời này, sau đó bế cô ta lên, kéo lên trên xe taxi.
Lâm Hoàng Phong đã nói địa chỉ cho bà ta biết, trên đường đi, tay của bà ta nắm chặt lấy nhau, không ngừng nhìn mặt Lâm Ngọc Yên, sợ cô ta lại đột nhiên tỉnh lại.
Dương Tuệ Hà đến địa điểm đã được chỉ định, cái chỗ kia rất trống trải, giống như là không có người nào.
Rất nhanh xe của Lâm Hoàng Phong cũng chạy tới, sau đó từ trên xe bên cạnh của bà ta liền đi xuống một đám người, từng người từng người đều rất cường tráng.
Đám người kia bế Lâm Ngọc Yên lên, trong lòng Dương Tuệ Hà có chút bận tâm, không khỏi tiến lên mấy bước.
Những người đàn ông kia trói Lâm Ngọc Yên lại, sau đó giống như là ném rác rưởi mà ném cô ta xuống đất.
Dương Tuệ Hà cho Lâm Ngọc Yên uống thuốc mê, dược hiệu rất nhanh liền tan biến, lúc mà Lâm Ngọc Yên tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều rất đau.
Cô ta giật giật, lại phát hiện tay mình bị trói, cô ta cảm thấy có chút không đúng, nhìn ra xung quanh một chút.
Cô ta tại sao lại ở chỗ này? Lâm Ngọc Yên có chút ngoài ý muốn, sau đó trong đầu xuất hiện một chút kí ức mơ hồ.
Cô ta mở to hai mắt, cho tới bây giờ không nghĩ tới mẹ cô ta lại bỏ thuốc mê cho cô ta.
“Tỉnh rồi à?” Lâm Hoàng Phong đi lên trước.
Lâm Ngọc Yên nghe được thanh âm này, chỉ cảm thấy toàn thân mình bỗng lạnh buốt, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ánh mắt hững hờ của Lâm Hoàng Phong.
“Anh muốn làm gì tôi, tại sao tôi lại ở chỗ này, anh đây không phải là giam giữ người trái phép à, tôi muốn báo cảnh sát.” Lâm Ngọc Yên ngồi xuống, lớn giọng quát Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong thì cười rét một tiếng: “Được thôi, cô mau đi báo cảnh sát đi thôi, đem cảnh sát đưa tới đây, người ta cũng không phạt tôi, mà là phạt người mẹ tốt của cô kìa.”
Lâm Hoàng Phong nhìn Dương Tuệ Hà một chút, Lâm Ngọc Yên cũng quay đầu đi, vừa hay nhìn thấy Dương Tuệ Hà đang đứng ngay tại một bên, mà còn là bên cạnh cô ta, với lại còn có một đám đàn ông lực lưỡng, giống như đang trông coi bà ta vậy.
Nhưng mà, càng làm Lâm Ngọc Yên kinh ngạc hơn, chính là lời nói kia của Lâm Hoàng Phong.
“Mẹ, anh ta nói có đúng không, là mẹ đưa con tới đây à?” Lâm Ngọc Yên nhìn Dương Tuệ Hà nghi ngờ nói.
Ngoại trừ ánh mắt né tránh của Dương Tuệ Hà, bà ta cũng không nói gì.
Nhưng mà Lâm Ngọc Yên thấy được cái bộ dáng này của bà ta, liền biết được đáp án.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao? Con thế nhưng là con gái của mẹ đấy, tại sao mẹ có thể đối với con như vậy?” Lâm Ngọc Yên gào thét chất vấn.
Trên mặt Dương Tuệ Hà xuất hiện một tia áy náy, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
“Con gái à, mẹ nuôi con lớn như thế, cho con ăn cho con mặc, hiện tại chính là thời điểm con nên báo đáp.
Gãy một đôi chân mà thôi, không có việc gì to tát cả, về sau mẹ nuôi con cả một đời, con vẫn như cũ là thiên kim đại tiểu thư, có được hay không.”
Lâm Ngọc Yên bị lời nói này của bà ta làm kinh ngạc nói không ra lời, bờ môi không ngừng run rẩy, không biết là bởi vì sợ hãi hay là thất vọng.
Lâm Hoàng Phong xoay người sang chỗ khác: ”Yên tâm, không quá lâu đâu.”
Tròng mắt của anh run lên: “Đánh cho tôi.”
Lâm Ngọc Yên bị vô số cây gậy đánh vào trên đùi của cô ta, cô ta đau thét lên, nhưng không có ai tới cứu cô ta.
Dương Tuệ Hà đứng ở một bên, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt