Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy Vũ Thần bé nhỏ, Yến Thanh Nhàn lúc này vừa xuất hiện, hỏi: “Hôm nay sao con lại trở về sớm như vậy?”
“Làm sao, mẹ không muốn con trở về sớm như vậy à?” Đỗ Minh Nguyệt một mặt ấm ức nói: “Nhìn xem con không có ở đây, mọi người đều không nhớ con rồi sao?"
“Nào dám không nhớ con.” Yến Thanh Nhàn chỉ chỉ trán của cô: “Con nha, trở về là không lựa chút lời nào ngon ngọt, con nhìn Vũ Thần xem, nó nhớ con như vậy, con cũng không tới xem nó, con làm mẹ kiểu gì vậy."
Đỗ Minh Nguyệt thè lưỡi, sau đó nói: “Còn không phải bởi vì có mẹ ở đây sao, con mới không lo lắng.
Mẹ nhìn mẹ chăm sóc Vũ Thần tốt biết bao."
Yến Thanh Nhàn bị những lời này của cô làm cho mặt mày hớn hở: “Con nha, miệng lưỡi thật trơn tru."
Đỗ Minh Nguyệt thè lưỡi, trong khoảng thời gian này, có lẽ về sau nữa cô sẽ càng ngày càng ít về nhà.
Đã lựa chọn công việc này, vậy sau này có khả năng sẽ không có thời gian để ý tới gia đình.
Cũng may có Yến Thanh Nhàn ở bên cạnh trợ giúp cô, cô thật rất cảm kích.
“Mẹ, con có thứ này muốn cho mẹ này.” Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên làm ra một bộ dạng thần bí hài hước nói.
Yến Thanh Nhàn bị cái bộ dáng này của cô làm cho có chút buồn cười: “Đồ vật gì vậy, thần thần bí bí như thế?”
“Mẹ giúp con ôm Vũ Thần, con đi lên đưa cho mẹ.”
Yến Thanh Nhã ôm lấy đứa bé, sau đó Đỗ Minh Nguyệt liền chạy đi lên.
Rất nhanh lại chạy xuống tới, kỳ thật cũng không phải cái gì rất đặc biệt, chỉ là thời điểm đang nghiên cứu đồ trang sức này, vừa hay cô nhìn thấy một cái vòng tay.
Cô cảm thấy rất thích hợp với bà, cho nên liền mua lại.
Yến Thanh Nhàn thấy được đồ trên tay cô, không khỏi trách cứ: “Con lại dùng tiền bậy bạ rồi.”
“Cái này mà là xài tiền bậy bạ sao? Mua đồ vật cho mẹ, cũng không tính là là xài tiền bậy bạ.
Mẹ nhanh đeo lên đi, con chọn rất lâu đấy.”
Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt liền nắm chặt tay Yến Thanh Nhàn, đem cái vòng đeo tay này đeo vào tay bà.
Cái vòng tay này lúc giới thiệu chính là loại vòng ngọc hàng cao cấp, đeo lên làm cho người ta một loại cảm giác rất ưu nhã.
Mặc dù là đắt chút, bất quá mua cho bà cô thấy cũng đáng lắm.
Yến Thanh Nhàn hiển nhiên cũng rất thích cái vòng tay này, cầm lên, cảm thấy cái ngọc này trông rất tinh tế, mà mang theo trên tay thật lạnh.
“Cái vòng ngọc này bao nhiêu tiền vậy?”
“Mẹ, hỏi giá tiền nhiều tổn thương cảm tình, con mua cho mẹ, mẹ giữ lại là được rồi, mẹ còn giúp con chăm sóc Vũ Thần, con phải cảm ơn mẹ thật tốt."
Yến Thanh Nhàn nghe cô nói như vậy, trừng cô một chút: “Đều là người một nhà, nói cái gì tạ ơn cảm ơn hả.”
“Con luôn biết mẹ là tốt nhất rồi.”
Đang nói, bọn nhỏ cũng được Lâm Hoàng Phong đưa đến, Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy Lâm Thanh Vy, liền nhiệt tình đi lên nghênh đón.
“Thanh Vy, nhìn thấy mẹ trở về con có vui không?”
Lâm Thanh Vy nhìn cô một chút, trên mặt không có biểu tình gì: “Mẹ còn biết mẹ là mẹ à, thật muốn nhanh quên mất mẹ đi.”
Đỗ Minh Nguyệt tằng hắng một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Bảo Phong cùng Từ Lâm: “Hoàng Phong, Từ Lâm...!có nhớ dì không?”
“Ai rảnh nhớ em.” Lâm Bảo Phong một mặt mỏi mệt đi về phía ghế sa lon.
Mà Từ Lâm chỉ là cười cười với cô, cũng không nói lời nào.
Đỗ Minh Nguyệt chống nạnh, chỉ cảm thấy những đứa này có chút không đúng, buồn bã ỉu xìu như thế.
“Mọi người có chuyện gì xảy ra á? Nhìn thấy mẹ không chào hỏi coi như xong, còn đối với mẹ như vậy, đây là lại làm tổn thương trái tim mẹ, các người biết hay không hả?” Cô đi đến trước mặt mấy đứa nhóc, nói xong, còn cố ý gạt ra hai giọt nước mắt.
Thanh Vy hít thở dài, nói: “Mẹ à, chúng con mệt mỏi quá, để chúng con nghỉ ngơi một chút có được hay không?”
“Mệt mỏi? Các con làm sao vậy?”
Lúc này Lâm Hoàng Phong đi tới, nói: “Nghe nói trường có tổ chức đại hội thể dục thể thao, ba đứa trẻ này, đều được sắp xếp đi chạy tiếp sức so tài, lúc nãy còn