Đoàn người nhà họ Đỗ càng không thể tin được, nhìn thấy Lâm Hoàng Phong bước xuống xe, tất cả đều sững sờ.
Cô chỉ muốn nhân cơ hội này để nhận được tin tức từ mẹ mình, chứ không có tâm tư cũng những người này hàn huyên.
“Mẹ tôi đâu?” Đỗ Minh Nguyệt đi đến bên người cha danh nghĩa Đỗ Chính Lâm, giọng nói lạnh lùng, khiến người kia đông lạnh lại nụ cười.
Đỗ Chính Lâm nở nụ cười cứng đờ, sắc mặt lúc này có chút khó coi.
“Hôm nay là ngày con trở về nhà, nói chuyện này làm gì.
Tới đó rồi sẽ biết, yên tâm đi mẹ con không có chuyện gì đâu.” Ý từ chối hết sức rõ ràng.
Tới đó là tới khi nào, ông ta không hề định cho cô biết tung tích của mẹ cô.
Nếu ông ta không nói, cô cũng không có cách nào.
Ngay khi sự hận thù của Đỗ Minh Nguyệt đang không thể giải tỏa, một giọng nói từ tính vang lên sau lưng cô.
“Nhà họ Đỗ sẽ không có bí mật gì mà không thể cho người khác biết chứ? Tôi là con rể mà về đến đây nửa ngày còn chưa thấy mặt mẹ vợ mình.”
Trong một lời nói, đã khiến Đỗ Chính Lâm nghẹn họng leo lên lưng hổ khó xuống, ông ta đỏ bừng mặt, ấp úng cả buổi cũng không kiếm được cái cớ nào.
Ông ta không ngờ rằng Lâm Hoàng Phong sẽ đứng ra bênh vực cho Đỗ Minh Nguyệt.
Điều này ngay cả Đỗ Minh Nguyệt cũng không ngờ tới.
Lâm Hoàng Phong không phải người ngu ngốc, anh nhất định có thể nhìn ra được ý định lợi dụng của cô, nhưng vẫn lựa chọn hợp tác và tin tưởng cô.
Ấm áp từ lòng bàn tay hai người truyền tới, nhất thời như một dòng nước ấm dâng lên trong lòng cô.
Sau khi trấn định tinh thần, Đỗ Chính Lâm