Lâm Hoàng Phong nhìn làn da cô đỏ ửng dưới tay Đỗ Chính Lâm, anh nheo mắt, nhanh chóng nắm lấy bàn tay còn lại của Đỗ Minh Nguyệt.
“Ba vợ, da của Minh Nguyệt mềm.
”
Lời cảnh báo đầy ẩn ý, lập tức cản được bước chân của Đỗ Chính Lâm.
Ông ta quay đầu lại, mỉm cười âu yếm nhìn làn da đỏ ửng của Đỗ Minh Nguyệt, đau lòng nói: “Ba rất vui khi thấy con trở về.
Con có bị đau tay không?”
Không hổ là con cáo già lăn lộn nhiều năm.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng rút tay về, không chút lưu tình nói: “Thật sự rất đau.
”
Nụ cười trên mặt Đỗ Chính Lâm đông cứng, suýt chút nữa không kịp thu lại sự âm hiểm trong mắt.
Thấy cô không nể mặt mình, ông ta trực tiếp đổi mục tiêu, kéo Lâm Hoàng Phong vào nhà: “Lâm Phong à, nếu con đã tới thì ngồi một lúc đã rồi hẵng đi.
”
“Nhà họ Đỗ gần đây có một hạng mục cần tìm người hợp tác, ba bàn bạc với con một chút, không thể để phù sa chảy ra ruộng ngoài được đâu.
”
Dứt lời, Đỗ Chính Lâm trực tiếp vòng qua Đỗ Minh Nguyệt, như gió kéo Lâm Hoàng Phong đến phòng khách.
Điều khiến cô không thể tưởng tượng được là người nọ thực sự đã theo Đỗ Chính Lâm vào trong.
Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt muốn tiến lên ngăn cản thì trong căn phòng sau lưng đột nhiên vang lên một chuỗi giọng nữ: “Ưm… Huy… nhẹ một chút…”
Chưa nhìn thấy thịt heo thì đã thấy heo chạy rồi.
Dù Đỗ Minh Nguyệt chỉ mới trải qua chuyện giường chiếu có một lần nhưng cô vẫn có thể nghe ra đây là âm thanh gì.
Người đang ở cùng với Đỗ Thùy Linh, không phải