“Sao hả? Cô thích anh ta à?”
Đỗ Minh Nguyệt bị nhìn thấu, lập tức bị chính nước miếng của mình làm cho sặc lấy sặc để.
Đại ca, anh không thể lựa lời khéo léo một chút để nói sao?
Nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong biết ngay là cô bị anh đoán trúng rồi, trong lòng anh càng thêm cáu kỉnh.
Dùng một tay bóp lấy cằm của cô, áp lại gần cô, anh lạnh lùng nói: “Đỗ Minh Nguyệt, tốt nhất cô nên biết rõ thân phận hiện tại của mình bây giờ.
Cô thật sự tưởng rằng, tôi không dám làm gì cô sao?”
Giọng nói lạnh như băng của anh kéo Đỗ Minh Nguyệt trở về thực tại, trái tim cô từng chút chìm xuống.
Đúng vậy, cô làm sao quên được, rằng cô chỉ là một quân cờ của nhà họ Lâm mà thôi.
Lâm Hoàng Phong nhìn đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt dần mất đi màu sắc, giây phút đó, trong lòng anh lại cảm thấy hơi rối bời, cảm giác như có thứ gì đó anh muốn bắt lấy nhưng lại không thể nào bắt được.
Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng thu lại tâm tư và trở nên khó gần với mọi người.
“Đúng rồi, tôi là có thân phận gì, làm sao tôi lại không biết cho được.
Làm sao tôi có thể dám cầu xin anh có một chút tình hữu nghị với tôi chứ?”
Nhìn bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong trong lòng cảm thấy rất phiền hà, cuối cùng dùng sức đẩy cô ra rồi nhanh chóng quay người rời khỏi phòng bệnh.
Anh đi rồi, cũng mang đi cả nhiệt độ của anh luôn.
Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên muốn khóc, có lẽ trên thế gian này, chỉ có mẹ cô mới đối xử tốt với cô thôi.
Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi bệnh viện, châm một điếu thuốc ở cửa, nhưng anh không hút, chỉ cầm trên tay, ngọn lửa đang cháy bị ánh đèn của thế giới này nhấn chìm đi.
Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cho dù ngay cả bản thân anh cũng không biết được, nhưng mà có những