Cô không sợ người phụ nữ này.
Về việc đánh nhau và cãi vã, người phụ nữ này chưa chắc đã thắng được cô.
Lúc đầu không nghĩ đến phản ứng của cô ta, không ngờ lại cố tình va phải.
Người phụ nữ này e rằng là một kẻ ngốc.
Đỗ Thùy Linh nắm chặt túi xách trên cổ tay cô, nói:
“Đỗ Minh Nguyệt, chị đừng có mà quá phận, chị thật sự cho rằng gả vào nhà họ Lâm thì có thể biến quạ thành phượng hoàng sao? Đừng có nằm mơ.”
“Qúa phận? Ai quá phận thì trong lòng cô không phải biết rõ nhất sao?”
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.
“Cô, Hồ Đức Huy, Đỗ Chính Lâm, tôi sẽ không bao giờ quên tất cả những gì mà các người đã cho tôi.
Không phải các người ép tôi gả cho nhà họ Lâm hay sao? Bây giờ tôi làm vợ của cậu chủ nhà họ Lâm, các người không vui à?”
Đối mặt chấn vấn với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thùy Linh nói không nổi một câu.
Lúc trước bọn họ không ngờ được chuyện lại xảy ra như thế này, vốn nghĩ sau khi Đỗ Minh Nguyệt được gả cho nhà họ Lâm, dựa vào nhà họ có thể làm cho tập đoàn nhà họ Đỗ phát triển, ăn nên làm ra.
Ai ngờ Đỗ Minh Nguyệt lại ăn cây táo rào cây sung, hiện tại làm cho cả gia đình sống không yên ổn.
Đỗ Chính Lâm cứ về nhà liền bày ra vẻ mặt ghê tởm bọn họ.
Người nào nhìn thấy cũng không thoải mái.
“Đỗ Minh Nguyệt, chị phải nhớ là chị được nhà họ Đỗ nuôi dưỡng.
Đồ vô ơn, bạc nghĩa, ăn cây táo rào cây sung.”
“Nhà họ Đỗ? Nuôi dưỡng tôi á?” Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên trở nên độc ác.
“Đỗ Thùy Linh, cô quên rồi sao? Tôi chỉ là đứa nghèo nàn từ khu ổ chuột tới đây, được mẹ tôi nuôi dưỡng, từ bao giờ được các người nuôi dưỡng thế? Nói ra lại làm tôi thấy ghê tởm.”
Những ngày còn nghèo khổ ở khu ổ chuột,