Nghe được âm thanh này, Trương Văn Thành dừng chân một chút, đây không phải tiếng của Đỗ Minh Nguyệt sao? Sao cô lại ở chỗ này?
Trong đầu vẫn chưa chắc chắn, Trương Văn Thành đi về phía Đỗ Minh Nguyệt, đúng như dự đoán, anh ta liền thấy Đỗ Minh Nguyệt đang mơ màng cười.
Trương Văn Thành nhíu mày một cái, người phụ nữ này sao lại ở đây?
Lâm Hoàng Phong đâu? Không lẽ Lâm Hoàng Phong không quản à?
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại gấp như vậy, lập tức bước nhanh hơn đến kéo cô xuống.
Nhưng có giọng nói truyền tới từ một bên.
“Cô gái này sao thế nhỉ? Sao lại may như thế chứ? Tối nay chúng ta phải “làm thịt” cô ta sao đây?”
“Đừng gấp đừng gấp, tao có cách, ra “Thiên Khai”, không phải không thể đâu.
”
“Mày giỏi đấy, nhanh nhanh nhanh, nếu ăn được, nhất định phải làm cho cô ta tới khóc luôn.
”
Sau đó hai kẻ này mập mờ cười, cô gái trong lời bọn họ chính là Đỗ Minh Nguyệt.
Mắt Trương Văn Thành lạnh đi, xem ra cô đang gặp nguy hiểm.
Vừa nghĩ thế, anh ta đã không kìm được vội vã đi về phía cô.
Nhưng những kẻ đó hình như cố ý không cho anh ta đến gần Đỗ Minh Nguyệt, rất nhanh anh ta đã bị đẩy đi hướng khác.
Lại thêm một ván nữa, có điều lần này người lắc chung không phải là Đỗ Minh Nguyệt mà là người đàn ông bảo mình sẽ ra được “Thiên Khai” lúc nãy.
“Cô em xinh đẹp à, lần này chúng ta cá thế nào đây, cô em mà thua thì cởi luôn đồ lót ra có được không nào?”
Đỗ Minh Nguyệt đã mơ màng, cũng tự tin rằng mình sẽ không thua, nên