Nhưng anh ta không có nhều thời gian để suy nghĩ mà phải nghiêm túc đánh nhau với bọn kia.
Bọn kia sao có thể đánh nổi Trương Văn Thành, chưa gì đã bị đánh tơi tả.
Mà Đỗ Minh Nguyệt ngồi bên kia còn vô cùng hào hứng: “Đánh đi đánh đi, đánh cho đám hung hãn này một trận.
”
Anh ta bật cười, sau đó dẫn cô đi khỏi quán rượu.
Đỗ Minh Nguyệt vừa đi vừa nuối tiếc ngoái đầu lại: “Sao không đánh nữa vậy, tôi muốn xem đánh nhau?”
Trương Văn Thành có hơi bó tay, sau đó anh ta bắt một chiếc xe taxi, nhét cô vào xong, anh ta cũng ngồi vào.
“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?”
Đỗ Minh Nguyệt còn đang ầm ĩ thì bỗng ngồi yên lại, cô rũ mắt, biến thành bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
“Tôi không có nhà.
”
Giọng của Đỗ Minh Nguyệt rất nhẹ, nhưng lại nặng nề đánh vào lòng Trương Văn Thành.
Trương Văn Thành nhìn Đỗ Minh Nguyệt như vậy, muốn đưa tay vỗ về an ủi cô nhưng cũng không làm.
“Vậy thì về nhà họ Lâm thôi.
”
Nhà họ Lâm?
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, hung hãn cự tuyệt nói: “Không, tôi không về đâu, đó không phải nhà tôi, nhà họ Lâm hay nhà họ Đỗ gì cũng không phải.
”
Cô có hơi buồn bã kích động: “Tôi không muốn về, tôi cầu xin anh đó, anh đừng mang tôi về được không?”
Dưới ánh đèn, trên mặt cô đều là nước mắt, khiến người khác hết sức đau lòng.
Trương Văn Thành đưa tay lau nước mắt cho cô, không tự chủ được mà thấp giọng: “Được, vậy thì