Đỗ Minh Nguyệt nghe mấy lời của anh, trong lòng nặng nề, thì ra trong mắt anh, cô là thứ phụ nữ phóng đãng vậy sao?
Trong lòng cô thấy buồn nôn, sau đó phản kháng muốn đứng dậy.
“Lâm Hoàng Phong, anh buông tôi ra, tôi không muốn cùng anh làm chuyện như vậy, anh đi ra.
”
“Không muốn cùng tôi làm?”
Động tác tay Lâm Hoàng Phong càng mạnh hơn: “Vậy cô muốn cùng ai làm? Trương Văn Thành sao? Có phải không? Có phải hay không?”
Anh gần như là gầm lên từng chữ.
Cô không biết, lúc anh thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau, anh sẽ tức giận, tức điên lên.
Đỗ Minh Nguyệt cũng nổi nóng, dù thế nào cũng đẩy Lâm Hoàng Phong ra.
Cuối cùng cô dùng hết sức lực mới đẩy được người đàn ông kia ra, bản thân cũng lùi về sau.
Lâm Hoàng Phong bị đẩy ra sau, cũng không đứng dậy mà lại che ngực mình, sắc mặt tái nhợt.
Vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt không để ý lắm, nhưng sau đó lại phát hiện ra có gì đó không ổn, giống hệt như lúc cô kết hôn.
Người đàn ông này, không phải phát bệnh chứ?
Vừa nghĩ tới chuyện như thế này, Đỗ Minh Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng rời khỏi giường để kiểm tra tình hình của Lâm Hoàng Phong.
Đúng như dự đoán, anh đang thở hổn hển, mặt tái mét, rõ ràng là bị bệnh.
Đỗ Minh Nguyệt sợ hãi, muốn bước tới để giúp anh, nhưng lại bị anh xua đuổi.
“Tránh xa tôi ra.
”
Đỗ Minh Nguyệt mắt đỏ hoe.
Cắn môi mở cửa đi tìm má Ngô.
“Má Ngô, má Ngô, Lâm Hoàng Phong, anh ấy… hình như anh ấy phát