Trương Văn Thành không ngờ cô sẽ nói như thế, nhất thời mặt nóng lên, có chút bối rối.
“Cô… thích cảnh sát Thành à?”
Đỗ Minh Nguyệt ngẩng mặt, dùng sức gật đầu: “Đúng đó, cảnh sát Thành rất tốt.
”
Trương Văn Thành như có điều suy nghĩ, nhìn chăm chút Đỗ Minh Nguyệt không biết đã ngủ từ khi nào.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt bị người khác mạnh mẽ kéo dậy, cô vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tức giận của Lâm Hoàng Phong.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe được giọng của Trương Văn Thành.
“Tôi đi mua bữa sáng, cô muốn ăn cái gì?” Anh ta cầm bữa ăn sáng đứng ở cửa.
Anh ta vừa đi tới đã thấy một đám người.
Thấy Lâm Hoàng Phong, anh lại vô cùng bình tĩnh.
Nhưng Lâm Hoàng Phong mất khống chế, trực tiếp đấm một đấm vào mặt anh ta, mà Trương Văn Thành cũng không né tránh.
Đỗ Minh Nguyệt thấy một màn này, lập tức nhảy xuống giường, ngăn trước mặt Trương Văn Thành.
“Lâm Hoàng Phong anh làm gì thế? Anh điên rồi à?”
Thấy Đỗ Minh Nguyệt che chở Trương Văn Thành, khuôn mặt Lâm Hoàng Phong vốn đã lạnh lại còn lạnh hơn, chẳng khác gì rét tháng chạp.
“Được, tốt lắm, bây giờ cô bảo vệ anh ta phải không? Cả đêm qua không về nhà, cô giải thích cho tôi.
”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hoàng Phong, chuyện xảy ra hôm qua lập tức tràn vào ký ức co, khuôn mặt cô lập tức trở nên ảm đạm.
“Tôi với anh ấy không có gì hết.
” Đỗ Minh Nguyệt vội vã giải thích.
Lâm Hoàng Phong thấy cô còn muốn vì anh ta giãi bày, lần đầu thấy mình muốn giết người.
“Nếu quả thật có cái gì thì thì anh ta không đơn giản chỉ ăn một đấm đâu.
”
Nói xong, anh kéo tay Đỗ Minh Nguyệt: “Đi về với tôi.
”
Giọng giống y như đang