Hôm đó cô ta bị Trình Tuấn Dương dạy dỗ một trận trong phòng làm việc, lúc nào nhận cục tức như vậy.
Người phụ nữ Đỗ Minh Nguyệt đó, cô ta nhất định phải đuổi cô đi mới được.
La Nghĩa hôn lên mặt cô ta, dịu dàng nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Mấy ngày nay Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhận được hoa tươi, thế nhưng lại không biết ai tặng, nhất thời cũng hơi buồn rầu.
Huống chi để ở đây, sau cùng cũng phải bị cô cầm đi vứt, luôn cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Dư Hồng Thu nhìn dáng vẻ phiền não của cô, cười hì hì nói: “Có người tặng hoa còn mất hứng như vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt bứt một cánh hoa, sau đó thở dài: “Chính là cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa cũng không biết ai tặng, nếu biết sẽ bảo anh ta đừng hao tâm tổn trí như thế.”
Dư Hồng Thu nghe xong thì hỏi ngay lập tức: “Cô thật sự không có nghĩ gì sao?”
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, thấy cô ấy nghiêm túc như vậy không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
“Sao thế? Có phải cô biết gì hay không?”
Dư Hồng Thu nghe xong lập tức lắc đầu: “Không không, chính là tò mò hỏi một chút thôi, tôi đi nộp tài liệu.”
Cô ấy nói xong thì chạy trốn nhanh như chớp.
Đỗ Minh Nguyệt mới không cô ấy không biết gì, dáng vẻ này khẳng định có quỷ.
Sau đó cô ôm bó hoa đó đi xuống, mỗi lầm nhận được hoa, cô đều sẽ đem đi giao cho tiếp tân, để các cô ấy dùng để trang trí.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ là lúc đi xuống, đúng lúc đụng phải Tiêu Hồng Quang bên cạnh Lâm Hoàng Phong.
Tiêu Hồng Quang nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, cung kính khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy bó hoa trong ngực cô thì lập tức ngừng lại.
“Cô Minh Nguyệt, hoa này của cô…”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thoáng qua rồi trả lời: “Hoa này tôi cũng không biết ai tặng, giữ cũng vô dụng nên tôi muốn đem cho tiếp tân.”
Tiêu Hồng Quang khẽ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ông chủ bọn họ sắp bị người ta đào góc tường.
Trở lại văn phòng, thấy ông chủ nhà mình nghiêm túc làm việc như vậy, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lơ đãng nói.
“Vừa mới xuống lầu, tôi nhìn thấy Cô Minh Nguyệt cầm một bó hoa.”
Quả nhiên Lâm Hoàng Phong nghe lời anh ta nói xong thì lập tức ngẩng đầu lên.
“Một bó hoa?” Anh cau mày hỏi.
Tiêu Hồng Quang trả lời: “Đúng đó, còn rất đẹp nữa, Cô Minh Nguyệt nói không biết ai tặng, đang định cho tiếp tân.”
Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một chút nói: “Tôi biết rồi, anh lui xuống trước đi.”
Sau khi Tiêu Hồng Quang rời khỏi, Lâm Hoàng Phong liền không có tâm trạng gì, cũng không biết ai to gan như vậy, ngay cả phụ nữ của anh cũng dám ngấp nghé.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt tan làm, đúng lúc đụng phải xe của Lâm Hoàng Phong.
Xe ngừng tại cửa ra vào, khiến Đỗ Minh Nguyệt giật nảy mình.
“Sao anh tới đây?” Cô nhìn bốn phía xung quanh, sợ có người nhìn thấy.
Lâm Hoàng Phong không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”
Đỗ Minh Nguyệt sợ bị người khác nhìn thấy, thế là tranh thủ thời gian mở cửa xe ra ngồi vào.
Lâm Hoàng Phong không nói lời nào, sau đó anh trực tiếp lái xe nghênh ngang rời khỏi.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi trong xe, không biết Lâm Hoàng Phong muốn đưa cô đi đâu, huống chi nhìn vẻ mặt anh giống như không vui vẻ lắm.
Xe nhanh chóng đến đích, Lâm Hoàng Phong ngừng xe lại nói: “Xuống xe.”
Đỗ Minh Nguyệt tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống.
Bên cạnh là một tiệm hoa, người ở bên trong nghe tiếng động thì lập tức đi ra.
Tiêu Hồng Quang đứng ở một bên, hơi xoay người: “Ông chủ, chuyện đã làm xong.”
Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu, ra vẻ mình đã biết.
Sau đó anh quay người nắm tay cô đi tới.
Đi vào bên trong, hương hoa liền ngập tràn mũi cô, những đóa hoa kiều diễm ướt át kia trưng bày đầy cả phòng.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại # Tгùм TruyệИ.
V N #
“Thích không?” Lâm Hoàng Phong trầm giọng hỏi.
Đỗ Minh Nguyệt không hiểu anh có ý gì, xoay đầu lại nhìn về phía anh: “Anh đây