Chắc là Tiêu Hồng Quang đã nói chuyện này với Lâm Hoàng Phong nên Lâm Hoàng Phong mới có thể làm ra việc làm như ngày hôm qua.
Cô cúi đầu cười sau đó đặt hoa ở trên mặt bàn của Dư Hồng Thu.
“Chị em tốt, cô khẳng định biết ai là người đã tặng hoa cho tôi, cô nói với anh ta là đừng tặng hoa cho tôi vì tôi không thích hoa!”
Dư Hồng Thu sửng sốt muốn nói không phải nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô ấy đành phải đi tới hỏi: “Vậy cô thích gì?”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu, một cái tay chống cằm cười híp mắt.
“Cô có tình nghĩa giúp người kia như vậy thế thì để tôi đoán thử xem đó là ai.”
Cô suy nghĩ một chút rôi nói: “Cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tôi cũng chưa từng thấy cô trả lời với người đàn ông kia ngoại trừ Triệu Hưng mà lần trước tôi dẫn cô gặp, xem ra hẳn là Triệu Hưng.”
Dư Hồng Thu nghe cô phân tích sau đó khen thưởng: “Thật tài giỏi, cô vậy mà có thể đoán được.”
Đỗ Minh Nguyệt quay đầu: “Xem ra thật sự là anh ta!
Lúc này Dư Hồng Thu mới kịp phản ứng mình đã bán người đi mất, thế là vội vàng lấy lòng: “Tôi thấy anh ta thích cô mà cô cũng không có người mà mình thích nên tôi mới muốn làm mối cho hai người!”
Đỗ Minh Nguyệt không ngờ cô ấy lại có ý định như vậy, rõ ràng là cô muốn làm mối cho hai người họ, bây giờ trái lại là cô bị ngươi ta làm mối.
“Dư Hồng Thu, tôi muốn làm mối cho hai người chứ không phải để cô làm mối cho hai chúng tôi.” Đỗ Minh Nguyệt đau đầu xoa trán của mình.
Dư Hồng Thu thầm nói: “Tôi đương nhiên biết chuyện này, thế nhưng người mà người ta thích lại là cô, vậy tôi có thể làm sao bây giờ?”
“Nhưng tôi không thích anh ta, tôi chỉ xem anh ta như là bạn tốt của tôi!” Vẻ mặt Đỗ Minh Nguyệt đành chịu nói.
Dư Hồng Thu hỏi ngược lại: “Không phải cô nói cô không thích ai sao, tại sao không thử một chút xem thế nào, không phải cô cũng cảm thấy anh ta rất tốt sao?”
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy cô và người phụ nữ này hoàn toàn không thể nói chuyện được, cuối cùng cô đành phải đưa tay ra nói: “Bởi vì tôi đã kết hôn rồi!”
Dư Hồng Thu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tinh tế của cô há to miệng: “Nguyệt, cô thế mà...ưm ưm ưm…”
Đỗ Minh Nguyệt dường như biết cô ấy sẽ nói gì nên nhanh chóng che miệng của cô ấy lại.
“Cô nói nhỏ chút.”
Dư Hồng Thu bị che miệng nên chỉ có thể nháy mắt mấy cái.
“Tôi buông ra nhưng cô không được nói chuyện, cô biết chưa?” Đỗ Minh Nguyệt khẽ nói.
Dư Hồng Thu khẽ gật đầu biểu thị mình sẽ không làm như vậy nữa.
Đỗ Minh Nguyệt buông cô ấy ra thế là Dư Hồng Thu lập tức bu lại.
“Nguyệt, cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, sao cô lại kết hôn?”
Đỗ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ nhiều chuyện của cô ấy thì hơi hối hận khi nói chuyện mình đã kết hôn với cô ấy.
“Tôi đã kết hôn từ trước rồi chỉ là không nói cho cô biết mà thôi.” Cô đứng thẳng người.
Thế nhưng dường như Dư Hồng Thu không muốn bỏ qua cho cô nên vẫn luôn hỏi lung tung này kia, cuối cùng rơi vào đường cùng Đỗ Minh Nguyệt đành phải bịa chuyện.
Lúc này Dư Hồng Thu mới buông tha cô, nhưng mà trong lòng cô ấy cũng mừng, vừa nghĩ như thế Dư Hồng Thu lập tức thẹn thùng nở nụ cười.
Đồng thời Đỗ Minh Nguyệt cũng hy vọng cô ấy sẽ giữ bí mật, dù sao cô cũng không hy vọng có nhiều người biết chuyện này.
Một ngày trước cuộc họp đấu thầu Trình Tuấn Dương nói sẽ dẫn theo Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu cùng đi.
“Đối với người mới tôi vẫn hy vọng mọi người có thể có thêm kiến thức, đây là một cơ hội rất tốt.”
Đỗ Minh Nguyệt và Dư Hồng Thu nghe thầy thì đều vô cùng vui mừng, thế nhưng Lâm Đạt lại hơi không hài lòng.
“Giám đốc Dương như vậy không tốt đâu, dù sao họ cũng là người mới nếu như dẫn họ đi mà xảy ra sai sót thì phải làm sao bây giờ?”
Trình Tuấn Dương phất tay biểu thị chuyện này đã được quyết định.
“Chủ quản Lâm Đạt, nếu như cô sợ cái này sợ cái kia vậy thì sẽ không làm được chuyện lớn!”
Lâm Đạt có thể nhìn ra được Trình Tuấn