"người đâu còn không mau kéo đi! còn tên này nữa vứt ra khỏi cửa phủ.
Sau này không cho hắn bén mảng tới đây" Lãnh thừa tướng đá văng tam di nương lớn tiếng quát.
Lần đầu tiên tam di nương không chút lưu tình bị Lãnh thừa tướng đá có chút ngây người.
Sau đó bà hoàng hồn bật khóc kéo Lãnh Băng Vân ôm lại.
"Vân nhi...Vân nhi ta nói với phụ mẫu rồi họ đồng ý cho chúng ta thành thân....Vân nhi" Triệu Hi hoàng hồn vùng vẫy nói với Lãnh Băng Vân.
Lãnh Băng Vân nghe vậy như cũng khóc lóc nhìn người yêu.
Tam di nương như bắt được cọng rơm cứu mạng đành cam chịu
"lão gia....lão gia ông xem hai đứa nó là lưỡng tình tương duyệt.
Nay Triệu công tử nói phụ mẫu đã đồng ý nếu chúng ta gả Vân nhi đi thì không sợ đàm tiếu nữa" tam di nương cũng hết cách, nếu hôn sự này không gả con gái bà sẽ mang danh thất tiết cả đời.
Bà cũng hết hi vọng gả con vào hoàng cung rồi, giờ chỉ còn nghỉ cách cứu vãng.
"Hừ" Lãnh thừa tướng nặng nề hừ một tiếng, nhưng ông biết đây là cách tốt nhất.
Ông nhìn Lãnh Băng Châu thấy nàng đã ngồi xuống tự bao giờ, bên cạnh nàng Long Quân Thương cũng chả thèm quan tâm ai khác nên ông lên tiếng
"được rồi nhốt tam tiểu thư lại! còn ngươi về báo phụ mẫu đến đây" đây là cách tốt nhất cho tình cảnh hiện tại, Lãnh thừa tướng cũng không còn cách nào khác.
Lãnh gia vẫn còn mấy đứa con gái chưa gả đi, nếu chuyện giải quyết không tốt thì sẽ mang tiếng xấu khắp nơi.
Sau này ai dám đến cửa nhà thừa tướng cầu hôn nữa.
Chỉ với chuyện hôm nay cho dù có gả Lãnh Băng Vân đi thì danh tiếng cũng tổn hại lớn rồi.
Kế hoạch cho mấy cuộc liên hôn cũng ngâm nước nóng.
Lãnh Băng Châu thấy Lãnh thừa tướng nhượng bộ thì cũng cười khẽ, thật không ngờ độ cưng chiều của ông với Lãnh Băng Vân đã vượt qua suy tính của cô.
Nhưng không sao Lãnh Băng Châu luôn là người tính xa nên kế hoạch chỉ cần thêm một bước là được.
Cô ra kéo tay áo Long Quân Thương đứng dậy
"phụ thân nữ nhi cáo lui! hi vọng phụ thân không hối hận với quyết định hôm nay" nói rồi nhìn cũng không nhìn nữa hai người dứt khoác ra về.
Lãnh thừa tướng thấy cả hai rời đi bỗng phản ứng lại.
Lúc nãy ông bén quên mất lời của Lãnh Băng Châu, về lại mặt chẳng ăn một bữa cơm mà lại thấy trò hề này.
Ông bỗng cảm giác Lãnh Băng Châu chẳng còn là con gái ông nữa
"không ăn bữa cơm rồi về" Lãnh thừa tướng nhìn hai người đi ra cửa lớn bỗng lớn tiếng gọi.
Lãnh Băng Châu quay lại nhìn trong mắt chỉ là đạm bạc
"không cần đâu" bỗng cô cúi người về phía ông
"phủ thừa tướng này lớn quá con không ở nổi càng không vào nổi! phụ thân bảo trọng" Lãnh Băng Châu coi như tôi đã giúp cô trả đủ ơn dưỡng dục.
Sao này cửa phủ này có lẽ cô không bước qua nữa, còn người Lãnh phủ cứ từ từ mà thân bại danh liệt.
Xét thấy Lãnh thừa tướng và Lãnh phu nhân tuy không yêu thương vẫn là người sinh ra Lãnh Băng Châu nên cô buông một tay thả cành liễu.
Nhưng hôm nay quyết định của Lãnh thừa tướng làm cô lạnh tâm.
Sau này cô chỉ đảm bảo mạng sống cho hai người họ còn Lãnh phủ này cô không quan tâm.
Long Quân Thương dắt tay Lãnh Băng Châu lên xe ngựa bỏ lại phía sau những âm thanh ồn ào khóc lóc của Lãnh phủ.
Hôm qua tin tức vẫn chưa truyền ra nên mấy kẻ bên ngoài nghĩ y không sủng ái vương phi.
Nếu vậy thì y sẽ cho thiên hạ biết cái gì là sủng ái.
Nhìn Lãnh Băng Châu cầm sách nhưng thất thần nhìn ra cửa sổ Long Quân Thương hỏi nàng
"Triệu Hi là nàng sắp xếp" Long Quân Thương cũng không ngốc để nghĩ mọi việc là trùng hợp.
Lãnh Băng Châu chịu để họ nói này nói nọ rồi lấy cớ bắt họ quỳ ngoài phủ, chưa kể họ chưa qua khỏi cửa lớn bao xa thì Triệu Hi tới.
Nếu nói mọi chuyện là trùng hợp thì chỉ những kẻ không có mắt ngoài kia mới tin.
Ám vệ của y mấy tháng nay nghe Lãnh Băng Châu kêu đến kêu đi y đều thấy.
Bỗng y khẽ cười, người này nói với y đừng có thích nàng nhưng mọi việc đều làm cho y như mê muội không thể vãn hồi.
"Là ta" Lãnh Băng Châu bỏ quyển sách xuống nhìn Long Quân Thương
"sáng nay ngươi đi đâu" Lãnh Băng Châu hỏi rồi đánh tiếng cho người đánh xe đến Bạch Nguyệt Lâu.
nghe nàng hỏi chuyện này Long Quân Thương liền rầu rĩ.
Sáng nay hoàng huynh của y cho người gọi y gấp, biên giới Tây Nam có dấu hiệu cấu kết mười bộ lạc Oa Nhĩ.
Phía Bắc cũng nhận được tin tức hoàng thúc của y đã liên lạc với bên Vân Quy quốc.
Ý tứ của hoàng huynh y là muốn y đi biên giới Tây Nam, phụ hoàng băng hà đột ngột để lại cục diện rối rắm cho cả hai.
May mắn là Long Quân Thiên đã lên ngôi thái tử nên hoàng thúc của y đành cam chịu nhẫn nhục.
Nếu không đã là một hồi tranh đoạt.
Tuy vậy gốc rễ của hoàng thúc đã bám lâu năm trong triều khó mà giải quyết ngày một ngày hai.
Hai huynh đệ hợp tác mới lôi lên được một phần thì những bộ phận còn lại đã không chịu yên rồi.
"Ta sắp phải đi một thời gian! ta sẽ để lại người cho nàng.
Còn mấy kẻ nàng ngứa mắt thì cứ giải quyết thoải mái! Cho dù kẻ đó là ai ta cũng chịu trách nhiệm cho nàng" nếu không phải sợ nguy hiểm Long Quân Thương đã đóng gói mang Lãnh Băng Châu theo.
Y không ở bên cạnh cũng chẳng biết ai sẽ chiều nàng.
Người này sợ nóng, thời tiết quá lạnh thì dễ bệnh.
Khi ngủ cũng dễ thức giấc, nếu không có y ở cạnh lại ăn ít đi.
Mấy tháng nay y thường xuyên bồi nàng nên biết hết sinh hoạt và thói quen của nàng.
"Được" Lãnh Băng Châu cũng không nghĩ nhiều.
Cung chủ Tuyệt Tình cung, nhị vương gia Hoàng Triều mà rảnh rỗi suốt ngày mới là chuyện lạ
"Đến rồi" Long Quân