Đêm đến ngoài cửa nhị vương phủ vẫn vắng lặng như chìm vào giấc ngủ, nhưng bên trong ngự thư phòng lại khác.
Thẩm Tuệ thường ngày có hay cợt nhã nhưng hôm nay nghiêm túc nghe Long Quân Thương căn dặn bàn giao.
Ám nhất với ám nhị đưa cho Long Quân Thương danh sách nhân thủ.
Tả hộ Pháp Triệu Bạch Ngọc và hữu hộ pháp Mạc Y của Tuyệt Tình cung cũng xuất hiện ở đây.
Long Quân Thương lướt qua tờ danh sách sao đó đưa lại cho Ám nhất
"Để lại thêm 10 người, Ám nhị cũng ở lại" Long Quân Thương để lại hơn một nửa ám vệ chỉ mang đi 20 người.
Ngay cả Ám nhị cũng ở lại
"tuân lệnh" Ám nhất với Ám nhị nhận lệnh ẩn thân đi mất.
Tả hộ pháp nhịn không được lên tiếng
"cung chủ" ai cũng biết chuyến đi này nguy hiểm khó lường, cung chủ cứ vậy để lại 30 ám vệ và Ám nhị cho phu nhân.
Còn chưa kể các nhân mạch khác ở kinh thành cũng để lại phần lớn.
"quyết định của ta không cần ý kiến" Long Quân Thương phát tay rồi quay qua nhìn Thẩm Tuệ
"nhị vương phủ ngươi chú ý giúp ta" Long Quân Thương đã đưa mộc bài cho nàng nếu y xảy ra chuyện Thẩm Tuệ sẽ biết cách sắp xếp.
Ít nhất là đảm bảo Lãnh Băng Châu an toàn.
"nè ta nói chứ huynh đệ! chỉ đi có một chuyến đến biên quan mà cứ như dặn dò hậu sự vậy" cái tên này thường xuyên đi làm mấy việc nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tuệ nhìn thấy Long Quân Thương lo được lo mất dặn dò kĩ như vậy.
Nhìn đi ngay cả tả hộ pháp và hữu hộ pháp cũng bị kéo tới đây.
Cũng không biết là do Long Quân Thương lo xa hay là do y quá để ý người trong nhà.
"Lần này không giống" Long Quân Thương liếc nhìn cái tên huynh đệ không bớt lo trả lời
"Cũng không phải lần đầu lao vào nguy hiểm" Thẩm Tuệ ghét bỏ, cũng không biết cái tên cầm kiếm một mình đồ sát hết ma giáo rồi giết luôn giáo chủ sau đó lấy địa bàn lập Tuyệt Tình cung là ai.
Bây giờ còn sợ nguy với chả hiểm, Tuyệt Tình cung chủ giờ như bóng ma trong lòng nhân sĩ giang hồ.
Ai ai cũng vừa kính vừa sợ.
"Bây giờ ta có thê tử rồi" Long Quân Thương trả lời sau đó không biết nghĩ gì lại câu môi cười rồi bồi thêm một câu
"mấy kẻ không có thê tử chờ ở nhà làm sao mà biết" cứ nghĩ đến Lãnh Băng Châu là ôn nhu trong mắt Long Quân Thương liền không kiềm được
"đúng đúng....kẻ diệt hết cả ma giáo làm máu tanh cả một vùng trời bây giờ có thê tử rồi nên sợ chết" Thẩm Tuệ trợn trắng mắt.
Kết giao vô ý nên giờ phải canh nhà dùm người ta còn phải nhìn người ta ân ân ái ái
"cung chủ! thuộc hạ đã thu xếp toàn bộ, một canh giờ sau có thể xuất phát" hũu hộ pháp lên tiếng nhắc nhở
Long Quân Thương nhanh chóng viết xong công việc quăng lại cho Thẩm Tuệ sau đó đi mất.
Thẩm Tuệ nhìn bóng dáng của Long Quân Thương rời đi chua lè nhìn hai người còn lại trong phòng
"ta muốn đi Miêu Cương" Thẩm Tuệ cào nhào.
Long Quân Thương là cái tên thất hứa, y giúp hắn lừa gạt được thê tử vậy mà vẫn để Vân Hàn đi Miêu Cương.
Giờ thì hay rồi còn phải canh nhà cho hắn.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
"ngươi chắc không" hai hộ pháp lên tiếng.
Cái kẻ thấy nhện bò trong phòng liền đổi phòng mà đòi đi Miêu Cương
"Thôi vậy! kết bạn vô ý coi như là nghiệp của ta" Thẩm Tuệ thở dài, nếu không phải đánh không lại thì y cũng không đến nông nổi này.
Hai hộ pháp thấy y như vậy cũng mặc kệ đi làm việc của mình.
Bên trong phòng ngủ Lãnh Băng Châu ngồi trên ghế quý phi cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng ngây người.
Bỗng có tiếng mở cửa Long Quân Thương bước vào.
Dưới ánh trăng mỹ nhân bên cửa sổ suối tóc chảy dài.
Ánh trăng bàn bạc chiếu vào như hòa lên bộ y phục màu trắng của Lãnh Băng Châu.
Một khắc đó Long Quân Thương đột nhiên hốt hoảng, y có cảm giác ngay tức khắc nàng sẽ tan biến.
"sao vậy" Lãnh Băng Châu đang ngồi đột nhiên bị ôm lấy, hương mai thanh lãnh quẩn quanh đầu chóp mũi.
Cô khẽ hỏi người sau lưng.
"không nỡ xa nàng" Long Quân Thương thở dài nhìn Lãnh Băng Châu.
Một canh giờ nữa phải đi rồi nhìn thế nào cũng không đủ.
"cầm lấy" Lãnh Băng Châu cầm lấy cái túi thơm để ở bên cạnh nàng đặt vào tay Long Quân Thương
"nhớ mang theo" Lãnh Băng Châu không tin thần cũng không tin quỷ, nhưng việc cô xuyên không lại không dùng khoa học giải thích được.
Long Quân Thương đi gấp như vậy cô không biết chuẩn bị gì liền cho người nhanh chóng đến chùa thỉnh một miếng ngọc đã khai quang về.
"ta sẽ giữ gìn cẩn thận" Long Quân Thương mở ra nhìn đó là một miếng ngọc hình vuông màu xanh nhạc, bên trên có một chữ an.
Dưới ánh trăng dường như miếng ngọc đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Hai người cứ như vậy ôm nhau dưới ánh trăng, một canh giờ nhanh chóng trôi qua nghe tiếng gõ cửa.
Long Quân Thương thở dài luyến tiếc buông người ra rồi đứng dậy.
"ta đi đây" Long Quân Thương nhìn nàng sau đó rời đi.
Lãnh Băng Châu vẫn đứng tại chỗ nhìn y không ra cửa tiễn, khi cánh cửa phòng ngủ khép lại Lãnh Băng Châu lại tiến lên mở cửa.
"Nàng đừng ra cổng gió đêm lạnh lắm" Long Quân Thương nghe tiếng mở cửa liền quay lại dặn dò.
Lãnh Băng Châu nhìn Long Quân Thương đeo mặt nạ, mặc y phục đen viền hoa mai vàng ở dưới ánh trăng đơn bạc bước đi đột nhiên có chút không nỡ.
Long Quân Thương thấy nàng quay vào có chút tiếc nuối nhưng vẫn đi ra cửa.
Ngoài cửa ám vệ và người đã chờ sẵn, Long Quân Thương quay lại nhìn về phủ lần nửa rồi leo lên ngựa.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Long Quân Thương quay phắt người lại, chỉ thấy Lãnh Băng Châu khoác chiếc áo choàng dài trắng như tuyết đang chạy ra cổng, theo sau còn là Tiểu Tâm cầm áo choàng của y chạy theo.
"may là vẫn kịp" Lãnh Băng Châu vì có chút vội nên tóc cũng không búi lại, mạng che cũng không che.
Cô hơi thở dốc vì lúc nãy chạy có chút nhanh.
Long Quân Thương nghĩ cũng không nghĩ phóng xuống ngựa kéo cô ôm vào lòng
"ta đã bảo không cần tiễn mà" y vén lại tóc cho nàng sao đó liếc nhìn mấy thuộc hạ đang kinh diễm đến