Long Quân Thương ôm người một mạch đi về tuyệt tình cung.
Hai người băng qua cổng lớn rồi qua hành lang dài đi thẳng vào phòng.
Mấy hộ pháp nghe nói cung chủ về liền chạy ra thì chỉ thấy một bóng lưng của giáo chủ.
"rầm" một tiếng Long Quân Thương đá luôn cánh cửa mang người vào thả trên giường.
Giường ngủ ở Tuyệt Tình cung làm bằng một khối ngọc lớn bên trên trải mấy lớp đệm.
Vì được thiết kế kiểu mở nên Lãnh Băng Châu thấy rõ người hầu ở ngoài cổng đóng cửa lại giúp họ.
Mặt cô đỏ bừng đẩy cái cái kẻ đang làm loạn trên người mình hỏi
"là ai làm?" để bỏ thuốc được người này thì người đó năng lực cũng không nhỏ
"muội muội nàng" Long Quân Thương giọng nói có chút mất kiên nhẫn trả lời
"không phải...um" Lãnh Băng Châu còn chưa hỏi xong tại sao Lãnh Băng Ngọc lại có bản lĩnh đó liền bị một nụ hôn nóng bỏng áp xuống.
Long Quân Thương đưa tay kéo áo ngoài của Lãnh Băng Châu, nụ hôn từ trên kéo dài xuống cổ.
Lãnh Băng Châu lần đầu thấy y như vậy trong bản năng có chút sợ hãi khẽ gọi
"Thương" tiếng gọi mang theo giọng mũi khẽ khàng chui vào tai Long Quân Thương.
Y khẽ mút lên cổ cô một cái sau đó nhìn thẳng vào mắt cô trầm giọng dỗ dành
"ngoan! đừng sợ! ta sẽ nhẹ nhàng" y chẳng qua là muốn mượn cớ tình dược thôi cũng không phải mất hết lý trí.
Lãnh Băng Châu nhìn người vẻ ngoài đầy yêu nghiệt đẹp đến không thể tả nỗi, bây giờ lại đầy kiềm nén nhỏ giọng dỗ dành cô.
Một chút sợ hãi khi nãy đều bay mất, cô hơi ngơ ngác gật đầu
Nhì vẻ mặt của Lãnh Băng Châu như vậy Long Quân Thương thấp giọng cười một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp đầy từ tính bay vào tai Lãnh Băng Châu, cô có chút xấu hổ nhắm mắt lại.
"nàng như vậy rất trêu người" Long Quân Thương nói rồi hôn vào đầu vai trắng ngần của người bên dưới.
Y phục của Lãnh Băng Châu bị y cởi ra lộ ra thân thể xinh đẹp không tì vết.
Lãnh Băng Châu lần đầu có trãi nghiệm như vậy liền xấu hổ không chịu được, cảm nhận từng cái hôn nóng bỏng rơi trên người mình cô nhịn không được đưa tay nắm lấy chăn.
Long Quân Thương ôm cô ngồi dậy một tay ném hết y phục xuống giường.
Nhìn thấy cô dùng đôi mắt ướt ác nhìn mình liền thấp giọng mắng một tiếng.
Nếu không phải bộ y phục mà y mặc là của nàng may cho y liền không kiên nhẫn cởi ra rồi.
Lãnh Băng Châu thấy y buông mình ra sau đó tự cởi y phục liền ngượng ngùng đưa tay kéo chăn.
Long Quân Thương vừa xong ngẩng đầu nhìn thấy mỹ nhân trên giường đã kéo chăn che ngang người.
Bên dưới còn lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, vì căng thẳng mà hai chân cọ cọ vào đệm giường.
"chúng ta đã là phu thê! nàng còn xấu hổ" Long Quân Thương lại kéo chăn ra áp người xuống hôn lên môi nàng
"um....không có" Lãnh Băng Châu hơi thở dốc trả lời.
Cảm nhận đôi tay đang châm lửa trên người mình liền nhịn không được muốn cuộn người lại.
"vậy thả lỏng một chút" Long Quân Thương cũng sắp điên rồi.
Cái thứ như là tình dược đúng là không nên tùy tiện dùng.
Đây là lần đầu của hai người nếu không phải y có định lực liền đã tổn thương nàng.
Đúng là không nên tin tưởng người đã thành thân lâu năm.
"thiếp sợ....a" Lãnh Băng Châu chưa kịp nói xong câu thì cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từ bên dưới.
Tuy không quá đau nhưng cô cũng không nhịn được kêu một tiếng.
"đau sao? chúng ta liền chờ một chút nữa" Long Quân Thương cũng là lần đầu, cả hai không ai quá dễ chịu.
Thấy người bên dưới cau mày liền có chút luống cuống không dám động.
"đồ ngốc" Lãnh Băng Châu kiếp trước cũng đã qua mười tám.
Việc nên biết đều biết, nhìn cái kẻ lúc nãy làm mưa làm gió bây giờ đến lúc quan trọng lại ngây thơ như vậy cô cũng không nhịn được bật cười.
"nàng cười nhạo ta" Long Quân Thương thấy nàng cười liền hung ác một chút.
"um....không có....chàng...." Lãnh Băng Châu hối hận muốn chết.
Chỉ là cười có một cái, cô đưa tay ôm lấy nam nhân trên người tay nhịn không được cào y một cái
"hừ! ngày mai nên cắt móng tay" Long Quân Thương hừ nhẹ nói, động tác lại không hề dừng lại.
"chàng...nhẹ chút..." Lãnh Băng Châu nghe vậy buông tay ra lại được y nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau.
"ngoan! gọi tướng công một tiếng" Long Quân Thương dụ dỗ
"không....Thương..." Lãnh Băng Châu có chút không chịu nỗi, giọng có chút nghẹn lại
"gọi tướng công" Long Quân Thương thấy nàng như vậy càng muốn ức hiếp hơn
"tướng công" Lãnh Băng Châu nhục nước mất chủ quyền
"thật ngoan"
Cứ như vậy cảnh xuân kiều diễm kéo dài đến tận đêm khuya.
Long Quân Thương vốn xót người một chút nhưng vì tác dụng của tình dược, lại nhìn Lãnh Băng Châu quá mê người liền không nhịn được.
"người đâu chuẩn bị nước tắm" Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu sau khi xong việc nằm một lúc trên giường.
Lãnh Băng Châu đã mơ màng ngủ mất, Long Quân Thương thấy vậy liền cho người chuẩn bị nước rồi mang người đi tắm rửa.
Một lần nữa ôm người về ổ chăn đã được người thay mới y vô cùng thỏa mãn ôm người vào lòng ngủ.
Cả hai ngủ đến tận trưa hôm sau mới thức dậy, Long Quân Thương nhìn người trong lòng trên người còn dấu vết của mình để lại liền vui vẻ hôn má nàng.
"Đừng quậy" Lãnh Băng Châu cũng đã tỉnh, giọng nói mang theo chút mệt mỏi biến nhác.
"mau dậy ăn chút gì đó! từ tối qua đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì" Long Quân Thương nói rồi liền ôm cả người lẫn chăn ra sau bình phong thay y phục
"hôm nay không đến hành cung sau?" Lãnh Băng Châu sau khi rửa mặt đã tỉnh hẳng.
Hai người ngồi vào bàn ăn trưa.
"Ta đã nói là không đi hai ngày mà" Long Quân Thương trả lời sau đó gắp cho nàng một ít thức ăn
"không được! hôm nay đã không đi rồi ngày mai lại không đi sẽ bị dị nghị" Lãnh Băng Châu phản đối
"chúng ta ở lại đây ngắm hoa" Long Quân Thương trả lời, sau đó không biết nghĩ gì cười vô cùng sung sướng
"chàng còn nói ngắm hoa" Lãnh Băng Châu nhớ tới việc tối qua mặt đỏ lên.
Hôm qua nói là đi ngắm hoa vậy mà lại nháo thành việc khác.
Đừng cho là cô không biết y đang nghĩ gì
"còn khó chịu không" Long Quân Thương vừa hỏi vừa dùng nội công làm nóng tay xoa nhẹ eo cho nàng
"không được hỏi" Lãnh Băng Châu trừng y sau đó buông đũa
"Được không hỏi! chúng ta đi ra ngoài một lúc! Hàn y sư về rồi" Long Quân Thương thấy nàng cũng đã ăn xong liền dắt tay nàng cả hai đi ra ngoài
"cái kia là gì?" Lãnh Băng Châu ra tới cửa nhớ đến gì đó chỉ cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm
"khụ...một loại thuốc của Hàn y sư đưa" y cũng không thể nói là y giữ lại chút vật nhỏ kỉ niệm của hai người (Tử Nhi: sở thích thật ba chấm!!!!)
"đi thôi" Lãnh Băng Châu cũng không nghĩ nhiều đi ra ngoài.
"cung chủ, phu nhân" hai vị hộ pháp thấy hai người trên hành lang bèn tiến đến chào hỏi
"Vân y sư đâu" Long Quân Thương hỏi
"Vân y sư hình như sáng nay mới trở lại đây, Thẩm Tuệ cũng đến.
Cả hai đang ở trong dược phòng" cả hai người họ trả lời sau đó mau chóng đi làm việc.
Họ cảm thấy cung chủ hôm nay rất vui vẻ, cả gương mặt đều